Ở phía sau Tê Ngô Điện.
“Ly trung hư, nam phương tam hỏa, chắc cấm địa mà Ma tôn tu luyện nằm ở sau hành lang dài này.”
Chiết Phong Độ và Dạ Phàm Trần cố sức giấu giếm khí tức, dựa vào tóc tường, trước mặt bọn họ là một hành lang dài tăm tối, vài Ma tu với gương mặt lạnh lùng đang cầm pháp khí, đi qua đi lại tuần tra.
Diễn thì phải diễn cho trót.
Chiết Phong Độ có linh căn hệ hỏa, thường thì cấm địa mà hắn tu luyện thuộc ly - ứng với thuộc tính hỏa. Hắn đã nói, nếu dẫn Dạ Phàm Trần tới cấm địa tìm Ma tôn, thì chắc chắn sẽ dẫn y tới cấm địa.
Lúc này, nhìn vào hành lang dài, sau khi Chiết Phong Độ phỏng đoán thì số lượng Ma tu ở nơi này đã lớn hơn năm, đại khái đều có tu vi kỳ Kim Đan. Hắn dùng bùa truyền âm, âm thầm trò chuyện với Dạ Phàm Trần, “Hay là ta nghĩ cách thu hút sự chú ý của bọn chúng, ngươi nhân cơ hội ra tay?”
Dạ Phàm Trần lắc đầu rồi quay người bước vào hành lang, chỉ để lại hình ảnh mái tóc bồng bềnh và vạt áo tung bay trong tầm nhìn của hắn.
“…”
Khi Chiết Phong Độ định hỏi Dạ Phàm Trần muốn làm gì, đã thấy Dạ Phàm Trần rút kiếm ra, một luồng kiếm khí sắc bén quét ngang khắp hành lang khiến mấy tên ma tu kia cùng hét lên rồi ngã gục, tạm thời ngất đi.
Chiết Phong Độ, “…”
Tuy trong [BL Nhất Kiếm Trở Thành Người Được Ma Tôn Cố Chấp Yêu Chiều Nhất] đã nhiều lần nhắc đến Dạ Phàm Trần xuất chúng biết nhường nào nhưng cũng chỉ nói sơ qua. Đa số đều chỉ miêu tả y lạnh lùng, cao quý nhưng lại ngại ngùng trước mặt Ma tôn như thế nào.
Nếu bảo Chiết Phong Độ miêu tả, Dạ Phàm Trần thật sự không khác gì Lâm Đại Ngọc rơi lệ bên cửa sổ hôm ấy. Bây giờ sau khi chính thức thấy được chiêu thức bạo lực của y, Chiết Phong Độ chợt thấy hoang đường vì mình từng có suy nghĩ như thế.
Đây là… Lâm Đại Ngọc sao?
Lâm Đại Ngọc yếu như cành liễu đó sao?
Dạ “Đại Ngọc” “yếu ớt” Phàm Trần tra kiếm vào vỏ, y quay người nhìn Chiết Phong Độ, khẽ nhếch môi mỏng, vẫn kiệm chữ như vàng không khác gì lúc trước, “Thời gian cấp bách, chúng ta tranh thủ thôi.”
Chiết Phong Độ, “…Được.”
Lòng hắn than thở, tình yêu không chỉ khiến lòng người mù quáng mà còn làm cho người ta biến chất. Chắc chắn mình sẽ ngăn cản Dạ Phàm Trần biến thành Dạ Phàm Trần trong sách!
Lúc này.
[Mức độ giải trừ cấm chế của ký chủ là 0,02%]
Tiếng nói máy móc lại vang lên trong đầu, Chiết Phong Độ khựng lại, chuyện gì xảy ra? Lần này Dạ Phàm Trần không hề độ linh lực cho hắn, mà tu vi của hắn lại khôi phục được một chút nữa.
Chẳng lẽ…
“Ở đây sao?”
Tiếng nói của Dạ Phàm Trần ngắt ngang suy nghĩ miên man của Chiết Phong Độ, ở cuối hành lang có một chiếc la bàn răng đồng khắc một con gà trống đang giận dữ.
Ly là gà rừng.
Nếu hắn không tính sai, chắc là lối vào bí mật thông tới cấm địa nằm ở đây.
Chiết Phong Độ, “Đúng…” là nó.
“Keng!”
Hắn còn chưa thốt ra được một câu đầy đủ, đã thấy dư chấn khi đao kiếm va vào nhau khiến vạt áo tung bay. Hàng trăm tiếng cười u ám nặng nề vang lên trong hành lang dài. Sương Hàn Kiếm của Dạ Phàm Trần lập tức đỡ đòn chí mạng từ Diêm Ma Đao của Diêm Khôi – trước khi Chiết Phong Độ phản ứng kịp.
Kiếm ý lan tràn và sát khí cùng va vào nhau, văng ra xa.
Diêm Khôi hung tợn quan sát kiếm tu trước mắt, vừa rồi gã ta nhận được lệnh của Khúc Vô Ứng, bảo gã ta mau chạy tới Tê Ngô Điện. dù không biết Chiết Phong Độ đang làm chuyện quái gì nhưng gã ta vẫn làm theo, không ngờ lại gặp phải người chính đạo ở đây.
Khi Diêm Khôi tiếc nuối vừa rồi sao mình không chém chết đối thủ, thì chợt thấy được một bóng người màu trắng bên cạnh kiếm tu kia.
Mặt mũi này, ánh mắt này…
Chẳng phải tên Ma tôn ẻo lả nhà bọn họ thì còn là ai nữa?