Vừa rồi Chiết Phong Độ nhận được truyền âm bí mật của Thẩm Ngọc Hòe, nói là đã để lại dấu hiệu trên người Dạ Phàm Trần thành công. Nói cách khác, bây giờ chỉ có một mình Dạ Phàm Trần là có thể vào được Tê Ngô Điện.
Nghĩ thế, hắn khẽ nhếch môi, dùng bùa truyền âm liên lạc với Khúc Vô Ứng đang ngồi canh gác ngoài cửa, “Sao rồi? Có phát hiện gì không?”
Sau một lát, tiếng nói của Khúc Vô Ứng mới vang lên, “Hình như ta thấy y rồi…”
Chiết Phong Độ cười tươi hơn, nhẹ nhàng sờ cái bình chứa Hóa Xuân Tán.
Hắn cẩn thận nhớ lại tình tiết tiếp theo diễn ra trong sách, nghĩ rằng Dạ Phàm Trần trúng thuốc X, mình là một đệ tử chính đạo “trùng hợp đi ngang qua”, ra tay giúp đỡ y. Như thế vừa ngăn cản “tình cảm sầu thảm bi ai” máu chó, mà còn có cơ hội tới gần Dạ Phàm Trần, khôi phục tu vi.
Hay cho một kế hoạch không có sơ hở!
Nhưng ngay lúc này, hắn lại nghe Khúc Vô Ứng nói, “Nhưng mà…”
Nhìn người đang ngự kiếm, áo trắng tung bay, lao nhanh như gió trước mắt, huyệt thái dương của Khúc Vô Ứng co giật, lòng gã nghĩ thầm:
Nhìn y có vẻ hung tợn.
Tôn thượng thắng được y sao?
Ở phía bên Chiết Phong Độ, không nghe Khúc Vô Ứng nói gì nữa nên hắn hỏi, “Nhưng gì?”
Nói thì chậm thì chuyện thì đã xảy ra, câu nói của Khúc Vô Ứng không theo kịp tốc độ ngự kiếm của Dạ Phàm Trần, chưa kịp gọi “tôn thượng” thì Dạ Phàm Trần đã lao vào Tê Ngô Điện với thế rầm rập hùng hổ.
Trong giây phút phá tan hai cánh cửa sổ giấy, lòng Dạ Phàm Trần chỉ có một suy nghĩ…
Nếu để y gặp Ma tôn Chiết Phong Độ, chắc chắn y sẽ gϊếŧ tên đó!
Lúc này Chiết Phong Độ đang đứng bên cửa sổ, đây là vị trí mà [BL Nhất Kiếm Trở Thành Người Được Ma Tôn Cố Chấp Yêu Chiều Nhất] viết Dạ Phàm Trần trúng thuốc X xong sẽ ngã vào Tê Ngô Điện. Nhớ đến đêm nồng say trong sách, hắn thấy hơi sầu…
Lỡ như Dạ Phàm Trần yêu mình thật thì sao đây?
Dù bây giờ Chiết Phong Độ có “ngụy trang” nhưng dưới sự thúc đẩy của tình tiết cốt truyện máu chó, hắn vẫn sợ người kia vừa gặp mình đã yêu.
Nếu mình không thể đáp lại tình yêu mãnh liệt của Dạ Phàm Trần, không biết y có hận mình hay không?
Chiết Phong Độ ôm tâm trạng rối rắm này, chợt nghe thấy một tiếng “đùng” sau lưng, hắn định quay người lại thì chợt thấy có tia sáng lạnh lóe lên, một thanh kiếm lạnh lẽo kề sát vào bên gáy hắn kèm theo một giọng nam lạnh thấu xương:
“Không được nhúc nhích.”
Nụ cười của Chiết Phong Độ cứng đờ bên môi, “…”
Mẹ kiếp, sao chẳng giống những gì trong sách viết vậy?
Trong Tê Ngô Điện.
Mũi kiếm sắc lẹm lạnh lẽo của Dạ Phàm Trần kề sát vào động mạch cổ ấm áp kia, nhưng y còn chưa kịp làm gì thêm, người thanh niên trước mắt đã lên tiếng:
“Các người bỏ cuộc đi…”
Trong giọng nói lạnh lùng là khí thế thấy chết không sờn.
“Ta nói rồi, dù các ngươi có uy hϊếp ta như thế nào, ta cũng không biết kế hoạch của Ngự Tiên Minh, đừng hòng ép ta khai ra một chữ nào.”
Dạ Phàm Trần, “?”
Chuyện gì đây?
Y nghiêm túc gước mắt lên cẩn thận nhìn người trước mặt, sau đó mới nhận ra người đó đang mặc một bộ đồ màu trắng bạc, cũng dùng đạo quan âm dương song ngư buộc tóc, quanh người không hề có sát khí, chỉ nhìn bóng lưng thì không thể cho rằng đây là Ma tôn hay là một tên ma tu có thủ đoạn độc ác gì.
Dạ Phàm Trần là một người mù mặt nên tất nhiên là y không nhớ Ma tôn Chiết Phong Độ kia trông ra sao.
Thật ra ấn tượng duy nhất của Dạ Phàm Trần về Chiết Phong Độ là bộ đồ đỏ rực ngang tàng kia, dấu ma văn trên trán cùng với sát khí hung thần tỏa ra khắp người, không gì cản được.
Lòng Dạ Phàm Trần chợt có một suy nghĩ. Hay là mình tìm nhầm người rồi?
Người ở trong Tê Ngô Điện không phải Ma tôn Chiết Phong Độ?