Tuy lòng Khúc Vô Ứng khó hiểu nhưng sau khi nhìn đôi mắt đen như hắc diệu thạch, bình tĩnh ung dung kia, Khúc Vô Ứng cũng chỉ đành cung kính đáp “vâng”.
Sau đó, gã hóa thành một làn sương biến mất trong điện.
Sau khi Khúc Vô Ứng đi rồi, Chiết Phong Độ nhìn [BL Nhất Kiếm Trở Thành Người Được Ma Tôn Cố Chấp Yêu Chiều Nhất] kia, mấy hôm nay, cuối cùng hắn cũng đọc hết quyển sách đó rồi.
Quyển sách này được kể theo góc nhìn của Dạ Phàm Trần, mở đầu câu chuyện bắt đầu từ đoạn năm môn sáu phái của chính đạo hợp sức thành Ngự Tiên Minh tấn công Thương Huyền Tông, không có kể lại cảnh Ma tôn từ đầu. Nhưng điều khiến người ta chú ý là trong chương sáu của quyển sách này viết sau lần đầu tiên của hai người, có nói “Chiết Phong Độ có cảm giác tu vi của mình khôi phục hơn một nửa”.
Rõ ràng trong nguyên tác, ma tôn cũng không luyện được thành công được thần công kia, mà đã tẩu hỏa nhập ma khi bế quan nên mới khiến chính đạo kéo tới bao vây đòi gϊếŧ.
Nhưng câu nói này khiến Chiết Phong Độ nghĩ rằng, có lẽ cách khôi phục tu vi nằm ở đó.
Nghĩ vậy, Chiết Phong Độ chống cằm hờ hững nói với hệ thống, “Đọc nội dung từ chương một tới chương năm lại cho ta lần nữa.”
Vì nội dung của quyển sách kia quá là cay mắt, để tránh cái cảnh đọc một chương phải hít sâu ba hơi lại xảy ra nên Chiết Phong Độ bảo hệ thống chỉ đọc từng nội dung riêng lẻ.
“Khụ… nếu gặp phải tình tiết kia thì ngươi cứ dùng chữ “bíp bíp” thay thế.
Hệ thống: [Được thôi.]
Tiếng nói lạnh lùng máy móc của nó chầm chậm vang lên: [Chương một: vô tình trúng cổ độc, tiên quân lạnh lùng cao quý lại rơi vào miệng ma đầu.]
Gân xanh trên bàn tay Chiết Phong Độ đang khoát lên tay vịn ghế gỗ nhô lên, lòng hắn niệm Thanh Tâm Chú đề phòng bản thân điên lên xé nát quyển sách này. Nửa chương đầu nói về việc Dạ Phàm Trần đã bất cẩn trúng cổ độc của kẻ địch trong lúc bao vây tấn công Thương Huyền Tông với người của chính đạo thế nào, sau đó y vô tình đi lầm và Tê Ngô Điện của Chiết Phong Độ trong lúc tránh né kẻ địch ra sao.
Mùi cổ nồng nàn khiến duyên phận của hai người bọn họ va vào nhau mãnh liệt. Tình tiết quan trọng bắt đầu từ khi Dạ Phàm Trần bước vào Tê Ngô Điện.
Hệ thống tiếp tục thì thầm: [Dạ Phàm Trần có cảm giác thân thể bắt đầu không thuộc quyền kiểm soát của mình, tay chân y dần dần nhũn ra, chân khí trong l*иg ngực quay cuồng. Để tránh né mấy tên ma tu đuổi gϊếŧ sau lưng mình, y cố gắng dùng chút linh lực cuối cùng mở cửa sổ, lao vào một căn phòng tối đen như mực, gió lạnh thổi vù vù ở bốn phía, rồi chợt…
Một bóng đen xuất hiện trong tầm nhìn, ánh mắt của người đàn ông cao lớn trước mắt khiến y thấy không còn chỗ trốn.
“Ưm…”
Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp, sau đó, bíp bíp bíp bíp…]
Tay Chiết Phong Độ lệch khỏi cằm, đầu nghiêng qua một bên, bỗng dưng hắn tỉnh táo lại, “Gì thế? Đọc xong rồi à? Cốt truyện đâu?”
Hệ thống: [Ta đã bíp bíp thay ngài theo yêu cầu của ngài rồi.]
Chiết Phong Độ, “…”
Cứ thế tuần hoàn suốt hơn mười nghìn chữ, nội dung của năm chương được đọc trong thời gian một chung trà nhỏ. Nghe tiếng “bíp bíp” tua nhanh máy móc của hệ thống, Chiết Phong Độ chống cằm buồn ngủ không chịu nổi.
Hệ thống: [Đã xong.]
Hắn kinh ngạc cầm quyển sách trên giường, lật sách hăng say, đến đoạn mở đầu của chương sáu, cuối cùng hắn tìm được một hàng chữ:
[Nhìn người đang nằm ngất trên giường, Chiết Phong Độ nín thở vận khí, cảm giác được luồng sức mạnh quen thuộc chạy dọc theo kinh mạch của hắn, ma khí lộn xộn trong ngực lại trở nên bình tĩnh!]
Chiết Phong Độ, “…”
Viết cốt truyện kiểu này bừa bãi quá, nội dung nặng đô như thế mà sơ lược?
Hắn ném sách qua một bên, cẩn thận cân nhắc. Tu vi của mình hồi phục được hơn một nửa, tuy trong sách không giải thích cụ thể nhưng rõ ràng là có liên quan tới Dạ Phàm Trần.