Xuyên Thư: Ta Công Lược Nam Chủ Không CP

Chương 3

Lúc này, tay sai đắc lực Khúc Vô Ứng của Chiết Phong Độ đang đứng bên ngoài cấm địa, vô cùng lo lắng. Gần như cả giới tu chân đều biết Chiết Phong Độ là người đứng đầu giới Ma tu, bế quan đã được ba năm, trước khi bế quan, Luyện Diễm Quyết của Chiết Phong Độ đã lên đến chín tầng. Bản chất của Luyện Diễm Quyết là tinh phách vào huyết mạch của mãnh thú thượng cổ Chúc Long kết hợp với hỏa linh căn của người tu luyện, có thể giúp công pháp tiến bộ trong một thời gian ngắn, vô cùng mạnh mẽ. Xích diễm trào ra từ linh mạch của người tu luyện có thể thiêu đốt hết thảy hệt như Tam Vị Chân Hỏa, bao gồm cả nguyên thần của con người.

Trong quá trình này, người tu luyện phải chịu đựng sự phản phệ đáng sợ, chỉ cần sai lầm một chút là tâm trí sẽ bị cắn nuốt, cuối cùng biến thành cái xác không hồn.

Chiết Phong Độ là người duy nhất tu luyện Luyện Diễm Quyết đến tầng chín của giới tu chân, chỉ là từ tầng chín tới tầng mười của bí quyết này không khác gì lôi kiếp của người tu tiên, cực kỳ nguy hiểm. Nhưng ngay khi người tu luyện chọn dung hợp tinh phách Chúc Long với mình thì không còn đường quay đầu nữa.

Chỉ có thể là luyện thành thần công hoặc là chết.

Huy hoàng và suy tàn, chỉ được chọn một mà thôi.

Bây giờ thời hạn ba năm đã tới, Khúc Vô Ứng mới làm theo lời dặn, đến đây đón Chiết Phong Độ xuất quan. Không biết tôn thượng có tu luyện thành thần công hay không?

Ngay khi gã thấy âu lo, một tiếng “oành” vang lên, cửa cấm địa mở ra. Khúc Vô Ứng vô thức ngẩng đầu lên.

Sau đó, gã thấy người kia mặc áo đỏ, ống tay áo bay phấp phới mà đi về phía mình, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười hiền lành, thánh quang tỏa ra hào quang vạn trượng sau lưng, như thể ngay sau đó hắn sẽ thốt ra một câu:

“Ngã Phật từ bi.”

Trước khi Ma tôn bế quan, hắn lạnh lùng xa cách, như băng tuyết trên đỉnh cao nghìn dặm, chỉ cười nhẹ thôi là đã như lấy mạng hắn rồi. Nhưng bây giờ người trước mắt Khúc Vô Ứng lại có ánh nhìn ôn hòa, sau lưng Khúc Vô Ứng cứng đờ, tóc gáy dựng đứng lên, gã nghi ngờ quá đỗi, tôn thượng tu luyện ma công chứ không phải chú đại bi đúng không?

Chiết Phong Độ nhìn gã ngập ngừng, mồ hôi ứa ròng ròng trên trán, bèn hỏi, “Sao thế?’

Câu đầu tiên của Khúc Vô Ứng là, “Thuộc hạ cung nghênh tôn thượng xuất quan!”

Câu thứ hai là, “Tôn thượng…Tả hộ pháp làm phản rồi!”

Gã nói tiếp, “Trong khoảng thời gian ngài bế quan, các hộ pháp và môn chủ bắt đầu tranh đoạt quyền lợi, bây giờ… bây giờ Tả hộ pháp đã chiếm lấy chức tông chủ tổng đàn Thương Huyền Tông!”

Càng nói, Khúc Vô Ứng càng nhỏ giọng.

Chiết Phong Độ, “?”

Vậy là bây giờ hắn không chỉ mất hết tu vi, còn phải đối mặt với một đám ma tu có thể soán ngôi tranh quyền đoạt vị bất kỳ lúc nào à?

“Nhưng bây giờ có tôn thượng xuất quan rồi, chắc chắn có thể giành lại từ tay đám tiểu nhân kia…”

Khúc Vô Ứng nói được một nửa, vô thức nhìn Chiết Phong Độ.

Khoan đã?

Sao gã không cảm giác được sát khí xung quanh tôn thượng?

Chiết Phong Độ cũng đoán được gã đang nghĩ gì, hắn hỏi hệ thống, “Có thể tin tên này được không?”

[Theo nội dung cốt truyện, mỗi lần ngài và Dạ Phàm Trần qua đêm đều là do gã này canh chừng…]

Chiết Phong Độ, “Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta hiểu.”

Hắn nhìn Khúc Vô Ứng, “Bản tôn có một tin xấu và một tin tốt muốn nói cho ngươi biết.”

Khúc Vô Ứng, “Hả?”

Chiết Phong Độ, “Bản tôn không tu thành thần công, bây giờ không dùng được Luyện Diễm Quyết.”

“Tin tốt là bản tôn không tẩu hỏa nhập ma.”

Khúc Vô Ứng: ???

Công pháp của Luyện Diễm Quyết bị áp chế, tu vi của Chiết Phong Độ đã bị lùi lại vài trăm năm.

Tuy tôn thượng vẫn trông rất đẹp trai, tuấn tú như thế, khí tràng vẫn bình tĩnh, ung dung như trước nhưng thực lực của tôn thượng lại bằng mình, mọi chuyện quá bất ngờ.