Không biết đã qua bao lâu, Ngu Vãn là người mở mắt đầu tiên, cô nhìn ba người còn đang hấp thụ tinh thạch ở bên cạnh, sau đó đi đến trước cửa cuốn, nhìn qua khe cửa, trong phạm vi tầm nhìn không thấy bóng dáng thây ma nào.
Sắc trời dần dần tối đen, độ ấm cũng theo bóng đêm buông xuống mà giảm nhiệt, không khí tựa hồ như ngưng đọng lại, Ngu Vãn thở ra khí lạnh, chậm rãi nhóm lửa.
Cô cảm thấy nhiệt độ hôm nay lạnh nhanh hơn so với đời trước nhiều, cô nhớ rõ đời trước, thời tiết khắc nghiệt xuất hiện rất thường xuyên trong thời kỳ mạt thế, nếu như không phải là rét buốt, thì cũng là nắng nóng hạn hán.
Hôm nay không muốn nấu ăn, Ngu Vãn lấy ra từ trong balo một miếng gà rán, mười mấy cái bánh mì kẹp thịt, coca và các loại que xiên khác.
"Ừm..." Ở phía sau Trịnh Dương đột nhiên phát tiếng rêи ɾỉ, Ngu Vãn vừa quay đầu sang, liền thấy Trịnh Dương mở mắt.
"Ân nhân?" Trịnh Dương nhìn thấy Ngu Vãn, theo bản năng liền kêu lên một tiếng.
"Cậu tỉnh rồi à? Gọi tôi là Ngu Vãn là được, cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"
Những ngày này Ngu Vãn vẫn thường xuyên xem xét vết thương của Trịnh Dương, còn dùng dị năng hệ mộc trị liệu cho cậu vài lần. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Trịnh Dương đã không còn vấn đề gì nữa, có lẽ dị năng của cậu ta cũng đã thức tỉnh, chỉ không biết là dị năng gì.
Trịnh Dương chống hai tay ngồi dậy, cảm giác một hồi lâu sau đó mới lắc đầu với Ngu Vãn: “ Không khó chịu ở đâu hết.”
Trịnh Dương nhìn về phía ba người đang ngồi xếp bằng không nhúc nhích liền nghi hoặc:"Lão đại bọn họ đây là đang làm gì?"
"Họ đang hấp thụ năng lượng của tinh hạch, cụ thể tôi sẽ nói chi tiết cho cậu sau, trước tiên cậu vẫn nên ăn gì đó trước đã."
Ngu Vãn lấy ra một phần cháo trắng từ trong balo, đưa cho Trịnh Dương.
Trịnh Dương nhìn cách đó không xa có món gà rán, coca, rồi lại nhìn món cháo trắng trên tay mình, khóe miệng giật giật.
"Cậu vừa mới tỉnh lại, mấy ngày không ăn gì, thân thể không thích hợp để ăn những món này, trước tiên vẫn chỉ nên ăn cháo trắng thôi." Ngu Vãn hiểu ý của Trịnh Dương.
Nghe Ngu Vãn nói như vậy, Trịnh Dương cũng không phản bác, cầm cháo trắng uống một hơi, vừa uống vừa trộm đánh giá Ngu Vãn.
Ngu Vãn đối với việc Trịnh Dương lén đánh giá mình cũng không có cảm giác gì, cô biết rằng cậu cũng chỉ là thấy tò mò mà thôi, mấy ngày nay cô cũng biết được, Trịnh Dương còn trẻ hơn những người còn lại, mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành.
Cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào lại để một đứa trẻ mười bảy tuổi làm người mở đường, nghĩ đến kiếp trước Trịnh Dương dùng đống vũ khí đạn dược cùng nhau đồng quy vô tận với đám chuột biến dị, cô không khỏi có chút cảm động, đối xử với cậu cũng bao dung và thông cảm nhiều hơn.
Trong lúc Trịnh Dương đang húp cháo, Giang Uyên và những người khác cũng từ từ mở mắt ra.
Khi hấp thụ linh thạch, các giác quan đều khép lại, nên khi vừa ngùng hấp thụ, mùi thơm đặc trưng của gà rán liền lập tức xâm chiếm thị giác và khứu giác của ba người họ.
Châu Nam thậm chí còn khoa trương ghé sát vào miếng gà rán: "Thơm quá, Thơm quá! Ngu Vãn cô đến cả gà rán mà cũng có luôn!"
Ngu Vãn khóe miệng nhếch lên, có chút kiêu ngạo: "Tôi có rất nhiều đồ a ~ "
"Ngu Vãn, từ nay trở đi, cô chính là người có địa vị cao nhất trong lòng tôi!" Châu Nam đối diện với món gà rán không ngừng nuốt nước miếng.
Giang Uyên không thể nhịn được đạp hắn một cái.
Châu Nam:? ? ? ? Lão Đại sao lại đá tôi? ?
"Được rồi, đừng làm trò nữa, Trịnh Dương tỉnh rồi." Ngu Vãn thấy rằng ba người họ đều còn chưa phát hiện ra Trịnh Dương đã tỉnh lại, nhịn không được nhắc nhở.
Mà Trịnh Dương đã bị đả kích nặng nề, lòng đau như cắt mà nước mắt chưa rơi, cậu cảm thấy được ba người anh em của cậu đã thay đổi rồi, không còn thương cậu nữa, cậu đã ngồi đây bưng bát ăn cháo rất lâu, cũng không thấy ba người bọn họ quay đầu lại liếc một cái.
Anh Châu Nam và anh Lâm Tuyền nhìn chằm chằm vào gà rán, bánh mì kẹp thịt và Coca, còn lão đại thì nhìn chằm chằm... ân nhân?
Trịnh Dương nhạy cảm nhận ra lão đại của mình có vấn đề, không đợi cậu nghĩ sâu hơn, Châu Nam đã lao về phía này ôm chặt lấy Trịnh Dương, còn Lâm Tuyền cũng kịp thời đỡ được bát của Trịnh Dương.
"Ô ô ô, Trịnh Dương, cậu rốt cục tỉnh lại rồi, tên tiểu tử này làm tôi sợ muốn chết, nếu cậu chết rồi, tôi biết giải thích với chú Trịnh và dì Thu như thế nào! !"
Trịnh Dương: Cho nên đây là lo lắng không biết giải thích với cha mẹ tôi như thế nào chứ không phải là lo lắng cho tôi chứ gì.