Trùng Sinh Mạt Thế, Tôi Dựa Vào Không Gian Nghịch Tập Rồi

Chương 9: Quyết định của Ngu Vãn

Từ lúc Ngu Vãn bước vào Lâm Tuyền đã nhìn chằm chằm cô ấy, anh đã nhận ra ánh mắt đánh giá của cô đặt trên người họ và nụ cười của cô khi nhìn anh khiến anh cảnh giác cao độ.

Bản năng mách bảo rằng cô gái trước mắt này thực lực rất mạnh, không dễ chọc vào.

Anh nhìn chằm chằm vào Ngu Vãn đang ngồi ở góc rất gần bọn họ, không đoán được ý của thiếu nữ.

Những ngày gần đây, đã có người giống như Ngu Vãn bước vào trạm xăng, nhưng sau khi tiến vào, họ không ngần ngại chọn gia nhập vào những nhóm nhiều người nhìn có vẻ có khả năng chống lại tang thi.

Ngu Vãn là người sống sót đầu tiên chủ động ngồi gần nhóm của họ, hơn nữa cô ấy trông có vẻ là một cô gái không dễ chọc vào. Hiện tại, việc lão đại đột nhiên sốt cao và hôn mê, cùng với sự xuất hiện của quái vật ăn thịt người bên ngoài, khiến anh ta không thể không phòng bị.

"Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi không có ác ý với các anh," Ngu Vãn thực sự bị ánh mắt như muốn ăn thịt của Lâm Tuyền làm cho sợ hãi, buộc phải lên tiếng giải thích.

Nói xong cô lại nhích người lại gần nhóm Giang Uyên và nói nhỏ: "Đừng lo lắng."

Ngu Vãn chỉ vào Giang Uyên: "Anh ấy đang thức tỉnh dị năng."

"Dị năng?" Lâm Tuyền có chút ngạc nhiên.

Ngu Vãn quay lưng về phía những người khác, phóng một ngọn lửa nhỏ từ tay mình cho Lâm Tuyền và Châu Nam xem.

"Đây là dị năng." Cô nói và điều khiển dị năng, ngọn lửa lập tức nhảy lên mặt đất biến một viên đá nhỏ thành tro trong nháy mắt.

Ánh mắt của Lâm Tuyền và Chu Nam lộ ra vẻ hào hứng, đây quả thực là dị năng, và còn là dị năng thuộc Hỏa Hệ.

Hai người họ sau đó mới yên tâm, nếu lão đại thức tỉnh dị năng thì họ không có gì phải lo lắng, không biết lão đại sẽ thức tỉnh dị năng gì?

Còn nữa bọn họ đều không hề sốt, có phải là không thể thức tỉnh dị năng không?

Ngu Vãn quan sát hai người họ, khuôn mặt chuyển từ hào hứng chuyển sang ảm đạm, cô lặng lẽ cười, không biết trong kiếp trước họ đã trải qua những gì để trở nên chín chắn và ổn định, nhưng bây giờ họ vẫn chỉ là những chàng trai hai mươi tuổi.

Ngu Vãn đã quên mất, sau khi cô trọng sinh trở lại chỉ mới mười tám tuổi, nhỏ hơn Châu Nam và Lâm Tuyền hai tuổi.

"Đừng lo lắng, hai người các anh cũng sẽ có dị năng."

"Làm sao cô biết?" Chu Nam hỏi vội.

"Các anh không nhận ra mình cũng bắt đầu sốt sao?" Ngu Vãn cảm nhận được nhiệt độ trên người họ ngày càng tăng.

Ngu Vãn không nói thì thôi, cô vừa nói đã thấy Lâm Tuyền và Châu Nam cùng nhau nhắm mắt ngất đi.

Ngu Vãn:???? không đáng tin như vậy sao?

Lúc cô nhìn thấy ba người bọn họ, ngoài việc nghĩ về sức mạnh mạnh mẽ sau này của họ, còn nghĩ đến ba người họ đã cùng nhau sống chết, không vứt bỏ tình nghĩa.

Sau khi trải qua chuyện kiếp trước với Hà Lạc Lạc, kiếp này cô rất khó tin tưởng một người, nhưng có lẽ ba người trước mắt có thể khiến cô tin tưởng một lần nữa.

Vì vậy, cô muốn gia nhập nhóm của họ trước khi họ trưởng thành.

Nhưng bây giờ, cô có chút hối hận, phải làm sao bây giờ?

Suy ngẫm hồi lâu, Ngu Vãn đành cam chịu ngồi cạnh ba người họ để chăm sóc.

Trời dần tối, mạt thế nhiệt độ ban đêm rất thấp, Ngu Vãn đốt lửa để sưởi ấm, sau đó lấy một cái nồi từ ba lô, đổ nước vào và đặt lên lửa. Khi nước sôi, cô lấy một túi bánh chẻo nhanh chóng ném vào nồi để nấu.

Mùi thơm của bánh chẻo nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, đôi lúc còn kèm theo tiếng nuốt nước bọt.

So với mùi thơm toả ra bốn phía của bánh chẻo, bánh mì và bánh quy trong tay bọn họ đột nhiên mất hết mùi vị.

Ngu Vãn không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, cô vẫn tiếp tục lấy chén đũa ra ăn.

Dù cô không muốn gây phiền phức, nhưng rắc rối luôn tự tìm đến cửa.

"Này cô, bánh chẻo giá bao nhiêu? Tôi mua nó!" Một giọng nói cao ngạo từ nhóm đông người nhất truyền đến.