Trùng Sinh Mạt Thế, Tôi Dựa Vào Không Gian Nghịch Tập Rồi

Chương 1: Trọng sinh

"Lạc Lạc, chúng ta lui vào trong kho hàng trước!"

Nhìn số lượng lớn tang thi bao vây trước mắt, Ngu Vãn một tay cầm dao phòng ngự trước ngực, một tay khác đem người bạn thân Hà Lạc Lạc bảo vệ ở phía sau người, chậm rãi rút lui về địa điểm phòng hộ phía sau —— một kho hàng loại nhỏ.

Nhìn cánh cửa kho hàng từ từ đóng lại, thành công ngăn cản bước tiến của tang thi. Ngu Vãn thở phào nhẹ nhõm, một bên an ủi Hà Lạc Lạc một bên quay đầu lại nói: "Lạc Lạc, Chu Tử Ngọc gửi tin nhắn tới, anh ấy đang mang người đến hỗ trợ chúng ta, cậu đừng..."

Chưa kịp dứt lời, Ngu Vãn cúi đầu không thể tin được nhìn mũi dao nhọn đột ngột xuất hiện trên ngực mình.

"Lạc... Lạc?"

"Vì... Sao?"

Máu trong miệng Ngu Vãn theo lời của cô mà phun mạnh ra.

"Vì sao? Mày hỏi vì sao! Mày biết rõ tao thích Chu Tử Ngọc, vì sao mày còn thân thiết với anh ấy như vậy!"

"Từ nhỏ đến lớn, tất cả sự chú ý của mọi người đều luôn chỉ đặt trên người mày!"

"Rõ ràng đều cùng đi ra từ một cô nhi viện! Rõ ràng đã mạt thế rồi, tao và mày đều không có dị năng, phải lưu lạc đến mức dựa vào người khác cứu giúp rồi, nhưng vì cái gì mà Chu Tử Ngọc chỉ hướng ánh mắt về phía mày?”

“Mày đi chết đi! Mày chết rồi, Chu Tử Ngọc mới có thể nhìn tới tao!”

Hà Lạc Lạc dáng vẻ điên cuồng rút dao ra lại tiếp tục đâm xuống, cho đến khi Ngu Vãn không còn động đậy, cô ta mới vừa khóc vừa cười mà dừng lại.

Lập tức kéo theo thi thể Ngu Vãn leo đến lầu hai, mở cửa sổ kho hàng ra, ném Ngu Vãn về phía tang thi ở dưới. Nhìn thi thể Ngu Vãn bị tang thi vây quanh, cô mới từ từ trượt ngồi xuống, bụm mặt cười rộ lên những thanh âm khàn khàn.

“Hà Lạc Lạc! !" Ngu Vãn hét lớn từ trên giường bật dậy, há miệng thở dốc.

Nhìn căn phòng quen thuộc, Ngu Vãn ngẩn người. Cô mạnh mẽ nhìn về phía đầu giường, chỉ thấy thời gian được đánh dấu trên lịch là ngày 1 tháng 7 năm 2066.

Cô trọng sinh rồi. Trọng sinh vào một tháng trước khi mạt thế.

Nghĩ đến việc Hà Lạc Lạc đâm một dao vào ngực mình trước khi trọng sinh, cô cười như điên, cười xong lại gào khóc, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện, cô luôn che chở cho Hà Lạc Lạc. Sau khi mạt thế bùng nổ, cả hai đều không thức tỉnh được dị năng. Hà Lạc Lạc lại yếu đuối nhát gan, không dám gϊếŧ tang thi, hai người có thể sống sót qua một năm này hoàn toàn đều dựa vào một thanh Đường đao(đao thường được dùng ở thời nhà Đường) trong tay cô và sự ngoan cường bảo vệ Hà Lạc Lạc từ thuở nhỏ.

Chỉ là không ngờ tới, cuối cùng mình không chết trong miệng tang thi mà lại ở trên chính tay Hà Lạc Lạc mình luôn luôn tin tưởng bảo vệ.

Cũng chỉ có thể trách do mắt chính mình bị mù, nhiều năm như vậy cũng không nhìn ra nội tâm Hà Lạc Lạc luôn bất mãn với mình, còn ngây ngốc mà cho đi tất cả.

Không biết khóc bao lâu, Ngu Vãn mở to hai mắt, trong mắt lúc này đã không còn nước mắt, chỉ có lạnh lùng vô tận.

Khóe miệng cô hơi nhếch, toàn thân toát ra lãnh ý, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Hà Lạc Lạc, kiếp trước dưới sự bảo vệ của tao mày mới có thể sống sót trong mạt thế, đời này không có tao che chở, bản thân tao thật muốn nhìn xem mày làm thế nào để sống sót!

Ngu Vãn từ trên giường bước xuống, cầm một bộ quần áo vào phòng tắm tắm rửa. Mạt thế thiếu nước, cô đã thật lâu không được tắm rửa sạch sẽ đàng hoàng.

Cô nhìn gương mặt tinh xảo lại mang đầy lãnh ý của chính mình trong gương, nhớ lại câu nói kia của Hà Lạc Lạc: “Từ nhỏ đến lớn, tất cả sự chú ý của mọi người đều luôn chỉ đặt trên người mày!”

"Ha ~ một kẻ đáng thương, đời này tao muốn mày chìm trong vũng bùn ngước nhìn phong quang của tao!"

Ngu Vãn vừa mới chuẩn bị cài nút thắt trên áo lại phát hiện một đóa tuyết liên (bông sen thuần trắng tinh) xuất hiện ở trên ngực, cô không khỏi lấy tay vuốt ve một chút. Cô nhớ rõ kiếp trước trên người cô không hề có đóa tuyết liên này, đây là chuyện gì vậy?