Minh Thù ngồi xổm trên một cây đại thụ, đưa mắt nhìn hỗn chiến phía dưới:
"Hồi Tuyết, đây là học sinh lợi hại nhất từ học viện Đế Quốc trên Đại Lục?"
Bị mấy con linh thú đuổi đánh?
Đang chơi đùa cái trò gì à?
"Tiểu thư, đều là linh thú cấp sáu, Lưu Phong xuống dưới cũng không chắc chắn có thể thắng."
Trong lá cây bên cạnh lộ ra một gương mặt: "Hơn nữa, bên trong học viện Đế Quốc, cũng không nhất định đều là người tài, con cháu những đại gia tộc này, đều trực tiếp thông qua danh tiếng đi vào."
"Đó không phải là đi cửa sau sao?"
Hồi Tuyết nghẹn họng, không thể phản bác: "Có thể nói như thế."
Minh Thù có chút buồn chán:
"Không thú vị, đi."
"Đi chỗ nào?"
"Ăn khuya."
Hồi Tuyết: "…"
Tiểu thư càng ngày càng thích ăn làm sao bây giờ? Trực tiếp, rất cấp bách.
Minh Thù ăn xong bữa khuya quay trở về, phát hiện đám người kia còn bị linh thú bao vây.
"Đây cũng đủ kéo dài nha." Cầm thú thật lợi hại.
Minh Thù để Hồi Tuyết ở tại chỗ, nàng từ trong bụi cỏ đi vào, linh thú cấp sáu nghe được âm thanh lập tức đề phòng nhìn qua, phát ra tiếng gầm tức giận trong lỗ mũi, cảnh cáo nàng tới gần.
Những linh thú này như mèo phóng đại, thân hình không khác cọp lắm, mi mắt có nhúm lông như tia chớp, đuôi thật dài cho nên người trên Đại Lục gọi chúng nó là Lôi Vân Miêu.
Đừng hỏi nàng vì sao có một nhúm lông tia chớp, tại sao lại gọi là Lôi Vân Miêu, nàng cũng không hiểu mạch não bất thường của những người này.
"Grào!"
Con linh thú ban ngày kia gầm nhẹ một tiếng, linh thú khác có chút không cam lòng rút lui, nhường đường cho Minh Thù.
"Chức Phách, cô muốn làm gì?"
Người sống sót thấy Minh Thù xuất hiện, nổi giận hét lên một tiếng:
"Tại sao cô phải sai khiến linh thú công kích chúng ta? Cô có mục đích gì?"
"Nói có thể nói bậy, đồ không thể ăn bậy."
Người đối diện trợn to mắt, Minh Thù cười xua tay:
"Nói sai rồi, lời không thể nói bậy, đồ cũng không thể ăn bậy, lúc nào thì ngươi thấy ta sai khiến linh thú tấn công các ngươi?"
"Cái này cũng cần chứng cứ sao?"
Cô đứng trước mặt linh thú còn không tính là chứng cứ sao?
"Ta sai khiến các ngươi công kích bọn họ?"
Minh Thù tiến đến dò hỏi một con Lôi Vân Miêu gần nhất.
Lôi Vân Miêu ngao một tiếng, lắc đầu.
"Nhìn đi, không phải ta."
Minh Thù buông tay vô tội: "Không chừng là các ngươi có ai làm chuyện gì mờ ám trêu chọc chúng nó, không thì tại sao chúng nó lại nhìn chằm chằm các ngươi không tha?"
"Cô là ngự thú sư, đương nhiên là chúng nó nghe lời cô nói."
Có người không tin.
[Ký chủ thích hợp gánh trách nhiệm, giá trị thù hận đang vẫy tay với cô nha.]
Minh Thù: "…"
Thực sự ta phải nói chuyện đàng hoàng với ngươi.
Lúc trước xúi bậy cô gϊếŧ người thì thôi đi, bây giờ còn giựt dây cô nhận tội.
Ngươi có thể để cho trẫm làm chút chuyện có phong độ được không?
"Đúng, chính là ta làm, rồi sao?"
Minh Thù khí phách phất tay:
"Mấy thằng nhóc con, lên cho ta gϊếŧ chết bọn họ, đều là của các ngươi."
Lôi Vân Miêu: "…"
Người này không phải là đứa ngu đó chứ?
Tất cả mọi người đều căng thẳng, kết quả phát hiện Lôi Vân Miêu dùng ánh mắt đang nhìn người thiểu năng trí tuệ mà nhìn Minh Thù, chỉ có con Lôi Vân Miêu dẫn đầu kia hơi kiêng kỵ nhìn Minh Thù.
Bầu không khí hết sức khó xử.
Tình cảnh cực kỳ áp lực.
Minh Thù giơ tay lên, sờ sờ tóc mình, cười nói:
"Các ngươi tiếp tục, ta đi ăn chút gì đã."
Đều nói những Lôi Vân Miêu này không liên quan gì đến nàng, một hai bắt nàng phải giả bộ, lộ tẩy rồi chứ?
[…]
Ký chủ giống như đang diễn hài.
Không đúng, là ký chủ đang chơi đùa với bọn họ.
"Ầm ầm…"
Trong nháy mắt khi Minh Thù xoay người, trong bóng đêm đột nhiên bùng nổ một đường linh lực va chạm hình thành pháo hoa, thời điểm Lôi Vân Miêu và tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn linh lực nổ thành pháo hoa, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong đám người.
Phía sau nàng dường như có thứ gì đi theo, cây cối trong bóng đêm ngã xuống, thân thể cao lớn từ từ lộ ra.
Là một con gấu.
Thân thể con gấu có thể so với một tòa núi nhỏ, nó tùy tiện vỗ lên những đại thụ che trời này, ầm ầm ngã xuống, không tốn chút sức nào.
Lôi Vân Miêu thấy gấu xuất hiện, kêu nhỏ một tiếng lui về phía sau, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy không cam lòng.
"Linh thú cấp bảy, linh thú cấp bảy!"
Trong đoàn người yên lặng, đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi.
"Tại sao linh thú cấp bảy, có thể xuất hiện ở nơi này?"
"Chức Phách, nhất định là nữ nhân ác độc Chức Phách kia, cô ta muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết."
Đoàn người hoảng sợ, chưa kịp phân xử liền đổ tội lên đầu Minh Thù.
Minh Thù chỉ người vừa xuất hiện:
"Cái thứ trên cổ các người chỉ dùng trang trí thôi hả? Rất rõ ràng con gấu này là theo chân cô ấy tới, có quan hệ gì đến ta?"
Hài Hòa Hiệu để cho nàng gánh tội thì thôi đi, các ngươi thật đúng là to gan, cái tội gì cũng dám đổ lên người nàng?
Mọi người nhìn theo phương hướng Minh Thù chỉ, lúc này mới phát hiện trong đội ngũ bọn họ có thêm một người, mà người kia còn đang lùi đến sát mép, chuẩn bị chạy đi.
"Tiêu Như Phong!"
Bạch Yên Nhiên nhận ra người này, đôi mắt đẹp trợn to:
"Tại sao cô ở chỗ này? Không phải là cô…"
Đã chết rồi sao?
Bạch Yên Nhiên dừng lại đúng lúc, không nói ra câu tiếp theo.
Bóng người kia bị người phát hiện, ngừng lui về phía sau, thân thể đứng thẳng, đối diện bọn họ. Trên gương mặt phì nộn có một cái bớt màu đen, nhìn qua hơi dữ tợn.
Đây là nữ chính giả Tiêu Như Phong.
Là Tiêu Như Phong chưa bắt đầu lột xác.
Ánh mắt Tiêu Như Phong lạnh lùng, cười nhạo:
"Làm Bạch đại tiểu thư thất vọng rồi, ta vẫn chưa chết."
Ánh mắt bén nhọn của nàng vừa di chuyển, rơi vào trên người Minh Thù đứng phía sau Lôi Vân Miêu, có chút kỳ lạ sao Chức Phách lại không ở cùng với Bạch Yên Nhiên, trái lại cô độc đứng trong bóng đêm.
Ánh sáng vừa đúng chiếu vào bên chân Minh Thù, không thấy rõ thần sắc của nàng, cũng không cảm thấy có chút hơi thở nào trên người nàng, nàng giống như một cái bóng đứng sừng sững bên kia.
"Cô nói bậy bạ gì đó, cô chết hay không có liên quan gì đến ta."
Không ngờ hoa si này mệnh lớn như vậy, bị đẩy vào đàn linh thú cũng không chết.
Tiêu Như Phong rất nổi danh, người ở đây đều biết nàng, ánh mắt nhìn nàng rất khinh thường:
"Tiêu Như Phong, con gấu này là cô mang đến?"
"Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?"
Tiêu Như Phong lặng lẽ thu lại tầm nhìn, vẻ mặt kiêu ngạo.
Con gấu càng ngày càng gần, tâm mọi người đều nhảy lên cuống họng:
"Tiêu Như Phong, chính cô trêu chọc thì tự đi giải quyết, đừng hại chúng ta."
"Đẩy cô ta ra ngoài."
"Nói không sai, nếu cô ta đưa tới, để chính cô ta dẫn đi."
Có người vừa nói vừa nhìn Tiêu Như Phong, đáy mắt Tiêu Như Phong hiện lên một luồng hàn ý, tay đặt sau lưng.
"Hiện tại chúng ta trước có hổ sau có sói, có chuyện gì chờ rời đi rồi tính."
Hộ vệ Phượng Thành bước ra quát lớn.
Lời của hộ vệ chính là đại diện cho lời của Phượng Thành, mặc dù những người này không cam lòng, nhưng rốt cuộc không dám đối nghịch Phượng Thành, tức giận trừng mắt Tiêu Như Phong.
Minh Thù chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lôi Vân Miêu cản đường nàng, dùng đầu cọ bắp đùi nàng, phát ra vài tiếng rêи ɾỉ.
"Đại ca, có gấu đó."
Minh Thù chỉ vào núi nhỏ cách đó không xa:
"Nhìn thấy không? Gấu, sẽ chết người, để ta đi thôi."
"Ô, ô…"
Lôi Vân Miêu quay sang ngao ngao hai tiếng với Lôi Vân Miêu bên cạnh, mấy con Lôi Vân Miêu liều chết xông vào bóng đêm, chạy đến bên con gấu kia.
Rất nhanh thì nghe thấy tiếng gào giận dữ của con gấu, con gấu kia bị dụ rời đi, lệch hướng.
Lôi Vân Miêu mong đợi, lại sợ hãi nhìn Minh Thù.
Minh Thù: "…"
Ai bảo ngươi dẫn nó rời đi!
Đồ ngốc!