Lục Lạc Nhỏ Và Chủ Nhân Bệnh Kiều Của Cô Ấy

Chương 57

"Ngài..."

Iris từ trong tim cô ta lấy ra một con chip, tay bùng lên một ánh lửa liền thiêu rụi nó trong nháy mắt, cả người Hồ Nguyệt lập tức cứng đờ, ngay đến ánh sáng trong mắt cũng tắt liệm.

"Quả nhiên là người máy."

Iris cười nhẹ, lửa trong tay cháy lan ra cả người Hồ Nguyệt, chẳng mấy chốc đã nuốt chửng hoàn toàn cơ thể cô ta, lộ ra lớp kim loại cùng máy móc bên trong.

Thuật hồ mị gì chứ, chẳng qua là kỹ thuật mô phỏng nhân hình mà thôi, Iris ngồi dậy, thong thả mặc lại quần áo chính mình, mắt thấy đám lửa rực cháy trên giường lại không có vẻ gì là tiếc nuối, bất quá lúc nhìn thấy khuôn mặt và lớp da Hồ Nguyệt đang mô phỏng theo Tần Tư Nhã dần bị ngọn lửa của nàng nuốt chửng thì trong lòng có hơi không thoải mái mà thôi.

Nữ trợ lý đến cửa khoang nhìn thấy lửa lớn bao trùm một thi thể người máy thì lùi lại theo bản năng, nhưng cũng không phải là quá sợ hãi, chỉ càng cúi thấp người, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, bên kia đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Iris cười xoay bút trong tay, tùy ý vấn lại tóc của mình, sau đó đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Lúc trở về tìm người chứng hôn khác đi, lão già đó sống không được bao lâu đâu."

Người Iris nói chính là ngài thị trưởng của Thành Hy Vọng, còn nguyên nhân ông ta sống không được lâu là vì nàng ấy lúc về sẽ lấy mạng ông ta.

Thư Cảnh cúi đầu vâng một tiếng, trong lòng lại nghĩ tác phong của tiểu thư nhà mình với Tần tiểu thư có khác nhau là bao đâu mà người còn đi nói người ta nóng nảy, thật là...

Nhưng mà chuyện này nếu làm lớn thì e rằng liên minh hòa bình giữa các chủng tộc sắp phải kết thúc rồi.

Bí mật lai tạo sinh vật biến dị, khôi phục người máy cổ xưa, chiêu mộ lính đánh thuê, phục kích học viên Hazel, không chuyện nào không phải là đang chuẩn bị phát động chiến tranh quy mô lớn.

Tần Tư Niệm bị giam trong ngục tối hơn mười ngày làm vết thương trên người nàng không có cách nào lành lại, nhưng nàng vẫn không hối hận con đường mình đã chọn.

Ngược lại là Tần Tư Hoán thấy nàng cứng đầu như vậy lại không thể không mềm mỏng xuống: "A Niệm, em nghe lời chị một lần có được không? Chị là chị ruột của em, trên đời này, chị có hại ai đi nữa cũng sẽ không hại em, em giao ra mẫu vật thí nghiệm, chị sẽ lập tức thả em ra."

Tần Tư Niệm đặt tay lên vết thương mình để cầm lại máu, nhưng mắt vẫn không buồn liếc nhìn đối phương, nàng chỉ dựa lưng vào tường, nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.

Vẻ mặt ôn hòa của Tần Tư Hoán trong phút chốc bỗng thay đổi, nó trở nên dữ tợn, gần như xé rách gương mặt xinh đẹp của nàng ta: "Từ nhỏ đến lớn em muốn thứ gì mà chị không cho em chứ? Chị yêu thương em như vậy tại sao em vẫn chọn đứng về phía đám người kia mà chống đối chị? Rốt cuộc em giấu vật thí nghiệm đó ở đâu hả?"