Phản ứng của Thời Hoan sau khi tỉnh dậy có thể hình dung trong bốn chữ "trời long đất lở".
Cô cảm thấy mình sắp không sống nổi nữa rồi, à không, là chán sống rồi, trơi ơi! Cô thế mà, thế mà nằm trên đùi vị Tần tiểu thư ấy ngủ, đã thế tay còn chạm vào đâu thế kia???
Thời Hoan muốn đánh cho mình tỉnh táo lại nhưng cảm giác sóng to gió lớn lại ập tới liên tục khiến cô thậm chí còn không có thời gian suy xét tại sao... Tần tiểu thư lại không xé xác cô ngay tại chỗ luôn.
"Tần tiểu thư, tôi không cố ý mạo phạm ngài, tôi... thật đáng chết... nhưng mà xin ngài tha thứ cho tôi." Thời Hoan biết mình càng nói càng sai nhưng lại không thể không nói gì cả, đành lui về một bên dập đầu cầu xin, chỉ sợ người trước mắt trong lúc tức giận sẽ thật xé cô ra làm mấy mảnh.
Có điều lúc nếu lúc này Thời Hoan chịu bình tĩnh một chút, trộm nhìn lên nhất định sẽ thấy đôi mắt xinh đẹp vốn luôn lạnh lùng của Tần Tư Niệm đang tràn ngập ý cười, đáng tiếc Thời Hoan của chúng ta thật sự giống như con kiến đang bò trên chảo, nào dám ngẩng đầu nhìn.
"Ngươi cũng không phải mới lần đầu mạo phạm ta." Thanh âm biếng nhác nhưng lại êm tai vô cùng: "Mấy lời vô ích thì miễn đi, nào nghĩ ra cái gì khác có ích hơn hãy nói."
Có ích? Cái gì có ích? Thời Hoan ngẩn ra vài giây, sau đó bản năng sinh tồn lại thôi thúc cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, nhưng mà từ đầu đến cuối cô không hề chú ý đến một điểm kỳ lạ, đó là rõ ràng tối qua cô nằm ở vị trí này, sáng hôm sau nằm ở vị trí này, là ai kia qua chỗ cô mới đúng.
Nhưng dù cho Thời Hoan có ý thức được chuyện này cô cũng không dám bắt bẻ Tần Tư Niệm nửa câu, vì hành động đó chẳng khác nào đang tự tìm đường chết, huống hồ, cô còn thật sự không chú ý đến chuyện này.
Tần Tư Niệm ở một bên quan sát Thời Hoan, độ cong trên môi ngày càng rõ ràng, lại giống như tốt bụng mà gợi ý cho cô, thanh âm nhẹ nhàng như đang nói sắc trời hôm nay thật đẹp: "Ta là người tốt, cho nên, nếu ngươi khiến tâm tình ta vui vẻ, ta có thể cân nhắc đến việc... bỏ qua cho ngươi."
Thời Hoan vội vàng dập đầu nói: "Vâng! Vâng ạ! Tiểu nữ nhất định sẽ cố gắng hết sức khiến tiểu thư vui vẻ."
Lời vừa dứt, cái cằm nhỏ của Thời Hoan liền bị người nào đó nâng lên, tay Tần Tư Niệm luôn có độ ấm, trái ngược với da thịt lạnh tanh của Thời Hoan, làm khi hai người tiếp xúc luôn có một xúc cảm khó tả.
Thời Hoan mặt đối mặt với gương mặt đẹp đến vô thực ấy, ánh mắt hay nụ cười của đối phương đều có thể làm trái tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
"Ngươi biết nên làm như thế nào mới khiến ta vui vẻ sao?"