Đến lúc Tần Tư Niệm tỉnh lại đã là nhiều ngày sau đó, toàn thân nàng đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương, đến ngay cả đầu óc cũng trống rỗng.
Nàng miễn cưỡng chống người ngồi dậy, nhưng cơn đau từ l*иg ngực truyền đến vẫn làm nàng cau mày, Tần Tư Niệm vô thức chạm tay lên vải băng trên ngực, ngay sau đó trong đầu nàng liền hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn hao gầy, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng ngời.
Đang lúc nàng cố nhớ lại thêm những chuyện đã xảy ra trước đó thì xa xa có tiếng bước chân truyền tới.
Thính lực của Tần Tư Niệm nhạy bén, nàng nhanh chóng nghe ra vị trí của bước chân đó là đang hướng về nơi này.
Ánh sáng ngưng tụ trong l*иg bàn tay, nàng cảnh giác nhìn ra bên ngoài, chỉ cần người đến mang ý xấu nàng sẽ lập tức gϊếŧ chết đối phương.
Thời Hoan lúc này không biết vị tiểu thư quý tộc mà mình cứu đã tỉnh, một đường chạy tới nhà kho, vừa vào đã đóng sầm cửa lại, thở hồng hộc.
Tên người Sói bên ngoài chu lên vài tiếng, giống như đang gọi thêm người tới càng khiến Thời Hoan hoảng loạn hơn, vô thức lùi ra sau, vô tình vấp phải chân ghế, cả người xuống đất, cánh tay ma xát với mặt đất đến gướm máu.
Tần Tư Niệm ôm vết thương trên ngực, người đứng dựa vào tường, nhưng ánh sáng ngưng tụ trong tay đã biến mất.
Bên trong nhà kho rất tối nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ được khuôn mặt đầy nước mắt của cô bé kia, quần áo trên người cũ nát, đôi chỗ còn loang lổ vết máu chưa khô, cổ áo xốc xếch, đầu tóc thì rối bời, so với bộ dáng lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô bé còn thê thảm hơn nhiều.
Tần Tư Niệm không phải con cháu thuộc dòng chính của Tần gia, nhưng nàng mang trong mình sức mạnh ánh sáng của tộc người Has, thuộc về gen loài người cao quý nhất nên từ lúc còn rất nhỏ nàng đã có ưu tiên về mọi mặt, được người trong gia tộc kỳ vọng rất cao, dưỡng thành tính cách nàng có phần ngạo mạn.
Thêm nữa, người ở tầng lớp trên cao như nàng hiển nhiên sẽ không bận tâm đến những người ở tầng lớp thấp sống như thế nào, hằng ngày phải đối mặt với những chuyện gì, bởi vì trong mắt những người như nàng, bọn họ sinh ra vốn đã thấp hèn, sinh tồn được hay không thì phải xem năng lực của họ, nàng sẽ không xen vào.
Thế nhưng, ngay lúc này đây, Tần Tư Niệm lại tiến lên một bước, ánh sáng dịu dàng chầm chậm lan ra, bao phủ cả người Thời Hoan, khiến những vết thương trên người cô bé như được xoa dịu phần nào, không khí xung quanh cũng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Thời Hoan ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đó, bóng hình xinh đẹp hằn sâu trong đôi mắt của cô.