Lục Miên cảm thấy hồi cấp 3 của mình, mặc dù đôi khi cô có chút hơi nghiêm túc, nhưng nhìn chung cô cũng không phải là một cô gái ngốc. Nhưng chỉ cần là những chuyện liên quan đến Từ Trầm, thì chỉ số IQ và hành vi cư xử của cô thực sự khiến cô lúc trưởng thành phải xấu hổ mỗi khi nhớ lại.
Trong game, cấp độ của Lục Miên đã tăng lên cấp 10, hầu hết các trận đấu đôi thì Từ Trầm đều đánh cùng cô, tương tác giữa Lục Miên và Từ Trầm ngày càng mật thiết hơn. Loại cảm giác này giống như họ đang ở một thế giới khác, hai người đã trở thành bạn tri kỷ, có thể tâm sự với nhau bất cứ điều gì.
Cuối cùng vào một buổi chiều cuối tuần nào đó, Từ Trầm đã gửi cho Lục Miên một lời mời hy vọng hai người họ có thể gặp mặt.
Trước đó trong game, hai người cũng đã đều xác nhận rằng họ là người Hạ Thành, mặc dù Lục Miên đã biết trước nhưng cô vẫn phải giả vờ rằng cuộc gặp gỡ với anh trong game chỉ là một sự tình cờ.
Trương Ái Linh đã viết trong cuốn tiểu thuyết “Yêu” chỉ có 300 từ của mình: “Trong ngàn vạn người gặp được người mình muốn gặp, trong ngàn vạn năm giữa sự mênh mông vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước, chỉ vừa khéo đuổi kịp, lại chẳng biết nói gì, chỉ khẽ hỏi một câu: “Ồ, anh cũng ở đây sao?”
Đây chính là hiệu quả mà Lục Miên mong muốn, khiến mọi thứ dường như là sự an bài của số phận, là duyên phận đưa hai người đến với nhau, không sớm cũng không muộn, đúng lúc kịp gặp nhau, đây chính là sự bắt đầu.
Lục Miên đồng ý với lời mời của Từ Trầm, chiều thứ 7 gặp anh tại một quán cafe ở trung tâm thành phố.
Chiều thứ 6 sau khi tan học, Lục Miên liền kéo Đường Tô đi ra ngoài mua sắm, cô muốn mua chiếc váy cuối cùng cho mùa hè này.
“Ý cậu là, mối quan hệ của cậu với Từ Trầm trong game sắp phát triển ra ngoài đời rồi?” Đường Tô ngồi trên ghế sofa trong cửa hàng quần áo hỏi, ánh mắt nhìn Lục Miên đang thử váy trước gương.
“Đúng vậy, tớ chuẩn bị đi gặp mặt cậu ấy, sau đó tỏ ra vui mừng khi biết hóa ra là bạn cùng lớp, sau đó….” Cô giơ chiếc váy dài lên xoay một vòng trước gương: “Sau đó chúng tớ sẽ bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên.”
“Hẹn hò cái gì! Cậu cho rằng Từ Trầm là kẻ ngốc à, chắc chắn cậu ấy đã đoán được cậu đang cố ý quyến rũ cậu ấy.” Đường Tô vừa nhai trà sữa như một thói quen vừa nói: “Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, tùy tiện kết bạn trong game vậy mà có thể là bạn cùng lớp được.”
Cho dù là đã biết, Lục Miên nghĩ kỹ lại, trong game, nếu nói đến chuyện quyến rũ, thì Từ Trầm mới là người chủ động hơn một chút.
“Tớ thấy cậu thích cậu ấy, thật sự là sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.” Đường Tô lắc đầu, cùng Lục Miên đi ra khỏi cửa hàng quần áo: “Thích một người sao lại phải phức tạp như vậy, cậu trực tiếp tỏ tình với cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý thì hai người ở bên nhau, còn nếu không đồng ý thì dễ hợp dễ tan thôi.”
“Làm sao lại có thể đơn giản như vậy!” Lục Miên lắc đầu thở dài: “Nếu mà dễ hợp dễ tan thì đó không phải là tình yêu đích thực.”
Sau khi nghe câu trả lời của Lục Miên, Đường Tô có chút hoang mang: “Vậy theo cậu, tình yêu đích thực là gì?”
“Tình yêu đích thực chính là….” Lục Miên suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói: “Hoặc là sống, hoặc là chết….”
Đêm đó, Lục Miên hưng phấn đến nỗi mất ngủ. Cô đã phác họa lại khung cảnh sau cuộc gặp gỡ ngày mai vô số lần trong đầu, thậm chí còn lặp đi lặp lại trong đầu những lời muốn nói rất nhiều lần.
Khó khăn lắm mới chờ đến bình minh, Lục Miên đứng dậy, nhìn quầng thâm mắt như gấu trúc của mình trước gương, liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cô dành cả buổi sáng để ngủ bù, buổi trưa khi tỉnh dậy, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn nhiều, cô vội vàng tắm rửa thay quần áo, thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng đến mức khó nhận ra, mặc chiếc váy dài mới mua hôm qua.
Lúc ăn trưa, ánh mắt sắc bén của La Mạn Thanh như có như không mà đánh giá Lục Miên, nhạy bén nhận ra hôm nay con gái bà có trang điểm, không chỉ như vậy, lại còn mặc một chiếc váy mới.
“Chiều nay đi đâu à?” La Mạn Thanh như vô ý hỏi.
“Đi ra ngoài ạ.” Lục Miên có chút chột dạ, La Mạn Thanh là một người phụ nữ rất tinh tế, cho dù là ngoại hình hay cách giao tiếp, vậy nên chút tâm tư nhỏ bé của con gái cũng khó mà qua được mặt bà.
“Đi chơi với bạn cùng lớp à?”
“Vâng ạ.” Lục Miên lại ăn thêm một miếng cơm.
“Bạn nam hay nữ?”
“Đều có ạ.” Lục Miên bịa chuyện: “Hôm nay là sinh nhật bạn cùng lớp con, mọi người đã hẹn nhau đi hát.” Cô đã trang điểm và ăn mặc như thế này, không thể nói là đi thư viện được.
“Đi hát à? KTV sao? Chỗ đó cũng cho phép học sinh vào sao?”
“Là KTV nghiêm túc mà mẹ!”
“Mấy đứa nhỏ học hành mệt mỏi nên đi ra ngoài thư giãn một chút, sao bà lại cứ truy hỏi nghiêm túc như thế?” Lục Thời Huân cuối cùng cũng mở miệng, Lục Miên cảm kích nhìn ông một cái.
“Tôi không phải là….sợ con bé yêu sớm sao.” Lục Miên cuối cùng cũng hạ giọng, dù sao Lục Thời Huân mới là chủ của gia đình này.
Ánh mắt Lục Thời Huân nhẹ nhàng nâng lên, nhìn sang khuôn mặt của Lục Miên, nhìn đến nỗi trái tim nhỏ bé của Lục Miên đập thình thịch, ông đột nhiên mỉm cười nói: “Con gái của tôi đẹp như vậy, yêu sớm cũng là điều rất bình thường, không có chàng trai nào theo đuổi mới là điều bất thường.”
Lục Miên hơi giật mình, hoàn toàn không ngờ đến anh bố nhà mình lại nói ra những lời này.
“Ông….ông sao có thể nói như vậy, đây không phải là ông đang khuyến khích con gái yêu sớm sao!” La Mạn Thanh cau mày chấp vấn.
“Yêu sớm thì làm sao, thanh xuân ngắn ngủi, một đi không trở lại, quãng thời gian đẹp như vậy mà không yêu sớm mới là điều thật sự tiếc nuối.”
Lục Miên có thể nhìn ra, Lục Thời Huân đang cảm thán về tuổi thanh xuân của mình. Ông hơn 40 tuổi mới kết hôn, nghe nói trước đây ông luôn bận rộn kiếm tiền, hoàn toàn không nghĩ đến việc yêu đương.
“Bây giờ trên báo ngày nào cũng đưa tin về việc các cô gái chưa đủ tuổi trưởng thành đã phá thai, chưa kết hôn mà đã có thai, thậm chí còn vì thất tình mà tự sát, tất cả đều là vì yêu sớm!” La Mạn Thanh cao giọng, cố gắng thu hút sự chú ý của Lục Thời Huân: “Mấy đứa nhỏ ở độ tuổi này, tuyệt đối không được phép yêu sớm!”
Chưa đủ tuổi đã phá thai, chưa kết hôn mà có thai…. những lời này khiến Lục Miên kinh hồn bạt vía.
Lục Thời Huân đập mạnh xuống bàn: “Bà nói….” Câu nói tục kịp thời dừng lại đúng lúc, ông liếc nhìn La Mạn Thanh: “Con gái của Lục Thời Huân tôi, không đến mức không biết được điều chừng mực cơ bản nhất ấy, ngược lại là bà ấy, từ sáng đến tối đều chơi bời lêu lổng bên ngoài, ăn mặc khêu gợi lẳиɠ ɭơ, chả ra thể thống gì….”
“Lục Thời Huân ông có ý gì!”
Lục Miên thấy bàn ăn trưa ngon lành sắp biến thành bãi chiến trường để bố mẹ cãi nhau, thì cô vội vàng nói: “Bố mẹ, hai người lại chuyện bé xé ra to rồi, con thật sự chỉ là ra ngoài chơi cùng bạn học thôi, kiểu cả nhóm bạn ấy, không yêu sớm đâu ạ. Hơn nữa, đều đã lớp 12 rồi, bài tập bận bù đầu còn chưa làm hết, làm gì có thời gian đâu mà nghĩ đến chuyện khác nữa ạ!”
Một câu nói, kết thúc cuộc cãi vã của bố mẹ, nhưng nó không chấm dứt được sự rạn nứt ngày càng lớn giữa họ.
3 giờ chiều, theo thời gian đã hẹn trước, Lục Miên đi đến trước một quán cà phê tên là “Vô tình gặp gỡ” ở khu Trung tâm thành phố.
Ánh nắng dịu dàng ấm áp chiếu lên tấm biển quán cà phê, “Vô tình gặp gỡ”, Lục Miên nghĩ đến hai chữ này, thật sự là tình cờ gặp gỡ.
*Vô tình gặp gỡ: bản gốc là 偶遇
Buổi chiều, Đường Tô gọi điện hẹn Hạ Kiêu Dương đi xem phim, Hạ Kiêu Dương nhìn sang bố mẹ đang ở phòng khách, cầm điện thoại lẻn vào phòng vệ sinh, hạ giọng nói: “Xem phim à, thật sự không được, chiều nay tớ hẹn nhóm lão Từ đi đánh team rồi, nếu không tối nay chúng ta đi ăn cơm, rồi xem phim nhé.”
“Hả? Cậu nói dối!” Đường Tô không chút khách khí nói: “Sao chiều nay Từ Trầm có thể đi chơi game với cậu được! Rõ ràng chiều nay cậu ấy….” Đường Tô suýt chút nữa buột miệng nói ra, ngay lập tức bịt miệng lại.
“Thật mà, tớ không có lừa cậu đâu!” Hạ Kiêu Dương nhanh chóng biện bạch: “Chúng tớ đã hẹn xong trước đó rồi, với Phương Khai Vũ, còn có Trần Trạch và bạn của cậu ta, chúng tớ 5 người, thiếu 1 người cũng không được.”
“Thật sao?” Đường Tô cau mày: “Thật sự đi với nhóm Từ Trầm?”
“Đương nhiên rồi, nếu cậu không tin thì khi nào đi học có thể hỏi cậu ấy.”
“…”
–
Lục Miên bước vào quán cà phê rợp bóng cây xanh và ngồi xuống chiếc bàn số 3 đã hẹn trước đó, Từ Trầm vẫn còn chưa tới, cô lặng lẽ ngồi xuống chỗ mình đợi anh.
Một lúc sau, một giọng nói xa lạ vang lên: “Xin hỏi, em có phải là Princess không?”
Lục Miên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.
Người đàn ông này khoảng 25 26 tuổi, cao tầm 1m75, dáng người gầy gò, trên mặt có những đốm nâu sẫm, đôi mắt nhỏ, mặc áo sơ mi, để lộ ra vòng eo ngắn.
“Xin chào, tôi là Thuốc lá Cô đơn.” Anh ta trực tiếp ngồi ngay xuống đối diện Lục Miên, nhướng mày cười nói: “Không ngờ được em lại còn trẻ như vậy, đã lên đại học chưa?”
“…..”
Từ đã…. Cái người này từ đâu chui ra vậy!
Nội tâm Lục Miên có chút hoảng loạn: “À… chưa, đang học cấp 3.”
Người đàn ông này gọi một tách cà phê. Sau khi Lục Miên nhận ra mình thật sự đã nhận sai người, ban đầu muốn xin lỗi anh ta, sau đó rời đi, nhưng người đàn ông này lại gọi cho cô một cốc trà sữa và bánh ngọt, nếu bây giờ cô rời đi…. không phù hợp lễ phép cho lắm.
Hơn nữa, anh ta còn đưa cô theo đấu nhiều trận như vậy, còn dạy cô nhiều thứ, hai người trò chuyện trên mạng cũng khá ăn ý, nếu cứ thể đứng dậy rời đi, để đối phương bị “vỡ mộng”, thì chung quy cũng không lịch sự cho lắm.
Trà sữa được bưng lên, “thuốc lá cô đơn” nhận lấy, ân cần đưa sang cho Lục Miên, cô cảm ơn rồi mới uống một ngụm, thầm nghĩ uống xong cốc trà sữa này, cô sẽ nói là mình bận việc, sau đó rời đi.
Sự phấn khích ban đầu đã bị dập tắt ngay lập tức.
Thời gian và công sức đã tính toán kỹ lượng…. cũng đều vô ích!
Nói xong một số chủ đề không mấy hứng thú, tâm trạng của Lục Miên rõ ràng đang rất tụt mood, tầm 20 phút sau, Lục Miên cảm thấy đã đến lúc tìm lý do để rời đi, nhưng vừa định mở miệng nói chuyện, cơ thể hơi lung lay. Người đàn ông ngồi đối diện, đã bị chia thành 2 3 người….
Trong nháy mắt, phía trước mắt Lục Miên trời đất như đang quay cuồng….
“!!”
Tiềm thức linh cảm có điều không ổn xảy ra, cô vội vàng chống đỡ cơ thể đứng lên: “Tôi phải…..phải đi rồi!” Nói xong cô loạng choạng bước ra ngoài.
Đèn trong quán cà phê tối mờ, xung quanh hầu như không có một ai, họ lại đang ngồi trong góc rất vắng vẻ, Lục Miên muốn hét lên nhưng không hét không ra hơi. Cô vội vàng thò tay vào túi mò điện thoại, còn chưa cầm chắc thì điện thoại đã tuột khỏi tay, bị “thuốc lá cô đơn” nhặt lên.
“Cô gái nhỏ, vừa mới ngồi được một lúc đã muốn đi rồi sao?” Anh ta cười như không cười đi về phía cô, Lục Miên nhìn bóng dáng mờ nhòe của anh ta, trước mắt là một mảng tối đen, ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Toang rồi…..