Sáng hôm sau, Lục Miên bị đau bụng mà tỉnh dậy.
Nhận thấy có thể là “bà dì” đến thăm, cô chật vật đứng dậy khỏi giường, mở tủ lấy một gói băng vệ sinh rồi đi dép lê vào phòng vệ sinh. Quả nhiên là “bà dì” đến, hơn nữa còn mang theo một loạt những cảm giác khó chịu, không thể chống cự, bụng của Lục Miên đau như kim đâm.
Thím Chu đã chuẩn bị nước đường đỏ cho cô, quan tâm hỏi cô có muốn xin nghỉ học hay không, Lục Miên lắc đầu: “Không sao đâu ạ, cháu chỉ ngồi trong lớp thôi, cũng không quá khó chịu.”
Trước khi đến trường, cô còn đặc biệt cầm theo một gói băng vệ sinh cho vào cặp, ngày đầu tiên sẽ ra khá nhiều.
Trên xe bus xóc nảy, Lục Miên cảm giác được phía dưới như có một cơn sóng dâng trào cuồn cuộn….khó khăn lắm mới đến trường, Lục Miên chưa kịp đặt cặp xuống, liền đi vào phòng vệ sinh, may mắn băng vệ sinh thấm hút rất tốt, không có làm bẩn quần cô.
Sau khi thay băng vệ sinh, cảm giác như được tái sinh vậy.
Trở lại lớp học, cô lấy sách Ngữ Văn luyện đọc buổi sáng ra và bắt đầu học thuộc thơ.
“Qua sông hái phù dung.
Đầm lan nhiều cỏ ngát.
Hái rồi biết tặng ai?
Ngoảnh đầu vọng cố hương.
Nhớ tới người xa cách.
Đường dài sao xa tắp.
Chung lòng mà ly biệt.
Suốt đời u hoài mãi.” (Bản dịch Diệp Luyến Hoa)
“Chung lòng mà ly biệt, suốt đời u hoài mãi….” Đọc đến đây, Lục Miên đột nhiên giật mình, dường như linh cảm được điều gì đó, nhưng cô cũng không thể giải thích được loại cảm giác hỗn loạn đó….
Từ phía xa, Từ Trầm cầm bình nước từ lối đi bước ra, Lục Miên ngây người nhìn theo anh, Từ Trầm chú ý đến ánh mắt của Lục Miên, vừa uống nước vừa nói: “Sắc mặt cậu sao trắng bệch vậy? Tối qua đi bắt ma?”
Lục Miên lắc đầu, sau đó đưa bình giữ nhiệt của mình cho Từ Trầm: “Bạn học Từ, có thể lấy giúp tớ một bình nước ấm không?”
Từ Trầm cầm lấy bình của Lục Miên, xoay người đi đến máy lọc nước, cúi người xuống lấy một bình nước ấm rồi quay lại đưa cho cô.
“Bạn học Từ, người ta cũng muốn.” Hạ Kiêu Dương lấy chai nước rỗng của mình ra ném về phía Từ Trầm, Từ Trầm làm động tác ném bóng vào rổ, trực tiếp ném chai nước vào thùng rác: “Đặc quyền chỉ dành cho các chị em.”
“Đáng ghét!”
Tiết thứ 3 là tiết thể dục, Đường Tô nhìn Lục Miên đang ôm bụng với vẻ mặt lo lắng quan tâm: “Tớ xin giáo viên nghỉ tiết này giúp cậu nhé, cậu cứ ở trong lớp nghỉ ngơi thật tốt.”
“Không cần đâu, tớ có thể tự đi xin phép giáo viên, thuận tiện đến phòng y tế xin một ít thuốc.” Sắc mặt Lục Miên trắng bệch, ngay cả môi cũng bắt đầu tái nhợt….
“Cậu có đi được không? Hay để tớ đỡ cậu đi?”
“Không sao, cũng không phải là bệnh gì nghiêm trọng.” Lục Miên nói xong, lấy một miếng băng vệ sinh từ trong cặp ra nhét vào tay áo, sau đó đi ra khỏi lớp, đi vào phòng vệ sinh.
Trương Điền Dương ngồi ở hàng cuối cùng cũng chú ý tới động tác nhỏ vừa rồi của Lục Miên, cậu ta liếc nhìn đám con trai xung quanh, trong đôi mắt đen láy lộ ra chút ác ý: “Này, chúng mày có tin, tao có cách khiến Lục Miên xấu mặt không?”
“Không tin, mày có thể chọc đến Lục Miên cơ à? Cô ta cũng đâu có bím tóc cho mày túm.”
“Cứ đợi mà xem.” Khóe miệng Trương Điền Dương nhếch lên một nụ cười.
Tiết thứ 2 kết thúc, mọi người đều đã đến sân học thể dục rồi. Hạ Trung vẫn rất coi trọng việc rèn luyện sức khỏe thể chất của học sinh, do dù là lớp 12 thì tiết thể dục cũng bắt buộc phải đến sân thể dục, dưới sự giám sát của giáo viên mà chạy 3 4 vòng, rồi mới có thể được phép quay lại lớp học để tự học.
Trên sân thể dục, Hạ Kiêu Dương chạy đến chỗ bên cạnh Đường Tô, chạy nước rút song song với cô: “Ơ? Tớ không thấy Miên tỷ đâu? Cậu ấy chưa bao giờ xin nghỉ tiết thể dục này cả.”
“Hôm nay cậu ấy không khỏe.” Đường Tô giải thích.
“À? Bị ốm à?” Hạ Kiêu Dương thở dài: “Không hổ là học bá, ngay cả bị bệnh cũng không lơ là việc học.”
“Aiya, cậu quản hơi nhiều rồi đấy.” Đường Tô có chút thiếu kiên nhẫn.
“Tớ quan tâm đến bạn cùng lớp thôi mà….” Hạ Kiêu Dương dùng cùi chỏ huých vào Từ Trầm đang đứng bên cạnh cậu: “Phải không, lão Từ?”
Từ Trầm im lặng tiếp tục chạy, không nói gì.
“Nói cho tớ biết đi, Miên tỷ bị bệnh gì thế?”
“Không bị bệnh, chỉ là….mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy…” Đường Tô không nói tiếp nữa, cảm thấy Hạ Kiêu Dương chắc có lẽ sẽ hiểu được.
Vẻ mặt Hạ Kiêu Dương vẫn còn rất mờ mịt: “Luôn có mấy ngày như vậy là cái gì?”
“Đồ ngốc!” Đường Tô còn chưa mắng xong, Từ Trầm đã nắm lấy cổ áo của Hạ Kiêu Dương kéo đi, anh trầm giọng nói: “Chạy nhanh lên, đừng lăn lộn ở trong nhóm con gái nữa.” Nói xong liền kéo theo Hạ Kiêu Dương chạy về phía trước.
Đường Tô cảm nhận sâu sắc một điều, chỉ có Từ Trầm mới có thể trị được tiểu ma vương nhà mình.
Tiết thể dục có 3 người xin nghỉ, Lục Miên, Trương Điền Dương và Trịnh Mẫn.
Trịnh Mẫn rất ít khi học tiết thể dục, có thể nói tiết này thường là tiết để cô ta tự học.
Khi cô ta quay lại lớp học, đúng lúc nhìn thấy Trương Điền Dương đang lén lút đi ra khỏi chỗ ngồi của Lục Miên, cô ta nhìn thoáng qua, đã thấy trên tay cậu ta đang cầm một gói băng vệ sinh màu xanh.
Trịnh Mẫn chán ghét nhìn cậu ta: “Cậu biếи ŧɦái à?”
Trương Điền Dương không ngờ cũng có người trốn tiết, có chút xấu hổ, nhưng cậu ta biết, Trịnh Mẫn vẫn luôn không ưa gì Lục Miên, thế là nói với cô ta: “Chuyện này cậu cứ giả vờ như không biết, tôi chuẩn bị làm cho Lục Miên xấu mặt.”
Trịnh Mẫn biết cậu ta định làm gì, trộm băng vệ sinh của người ta, loại chuyện này, thật sự quá hèn hạ…. Nhưng mà, có thể làm Lục Miên xấu mặt, cô ta lại rất vui vẻ, vậy nên dứt khoát nói: “Tôi chả nhìn thấy cái gì cả.” Nói xong liền quay về chỗ ngồi của mình, lấy sách Vật Lý ra học.
Trương Điền Dương nhét băng vệ sinh vào cặp sách của mình dưới gầm bàn, sau đó đi ra khỏi lớp học, quay lại sân thể dục cùng đám con trai chơi bóng rổ.
Sau tiết học, nhóm con trai lần lượt quay trở lại lớp học, mồ hôi đầm đìa, vừa bước vào, cả lớp đã bắt đầu cảm thấy nóng nực, mang theo hương vị của mùa hè, mọi người đều cầm theo bình nước của mình đừng ở bình lọc nước, tranh nhau lấy nước.
Lục Miên cầm thuốc xin được ở phòng y tế, đổ vào bình nước, ngẩng đầu lên nhìn đám con trai đang tụ tập ở chỗ lấy nước, cô quyết định tạm thời không nên chen vào thì hơn. Nhưng đúng lúc này, bình nước của cô đã bị người ta cầm đi, Lục Miên ngước mắt lên thì nhìn thấy Từ Trầm đang cầm bình của cô chen vào giữa đám con trai, anh vừa chơi bóng xong, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa mới gội đầu xong vậy, dùng ống tay áo lau qua mồ hôi, rồi cúi người xuống lấy nước cho cô.
Lục Miên ngạc nhiên, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Từ Trầm lấy nước ấm xong liền quay lại đưa cho cô, Lục Miên nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu.”
Người đàn ông này, cô yêu anh chết mất thôi!!!
Uống thuốc xong, Lục Miên bắt đầu tìm băng vệ sinh trong cặp sách, sau một tiết học, cô phải đi kiểm tra một chút.
“Miên Miên, cậu đang tìm gì thế?” Đường Tô nhìn thấy Lục Miên không ngừng lục lọi cặp sách của mình, chỉ thiếu điều đổ hết mọi thứ trong cặp ra thôi.
“Không thấy gói băng vệ sinh của mình đâu nữa.” Lục Miên có chút gấp gáp: “Cậu có không, cho tớ mượn một cái.”
“Tớ chưa đến nên cũng không mang.” Đường Tô đứng lên: “Để tớ đi mượn cho cậu, chắc là có bạn nữ nào đó cũng mang thôi.” Nói xong cô ấy bắt đầu đi đến ghé tai từng bạn nữ một để hỏi.
Các bạn nữ đều lắc đầu, Lục Miên có chút vội vàng, đang nghĩ đến việc đi canteen mua một gói thì chuông vào tiết học vang lên.
Đường Tô tay không trở về, vươn bàn tay trống không về phía Lục Miên: “Không ai mang theo cả, thật xui xẻo, phải làm sao bây giờ….”
Trịnh Mẫn quay sang nhìn cô, trong mắt cô ta lộ ra vài phần đắc ý như đang xem một vở kịch hay, khó có thể phát hiện ra được.
“Vào học trước đi.” Lục Miên bất lực nói, tiết tiếp theo là Vậy lý. Giáo viên Vật lý là một người phụ nữ đặc biệt tàn nhẫn. Yêu cầu trong tiết cực kỳ nghiêm khắc, hầu như tất cả những tên con trai nghịch ngợm trong lớp đều từng chịu khổ dưới tay bà ấy, thậm chí ngay cả học sinh đứng đầu lớp cũng không thoát khỏi, mọi người trong lớp đều vô cùng sợ hãi bà ta.
Từ Trầm ngồi hàng sau vẫn luôn nghe cuộc trò chuyện của Lục Miên và Đường Tô, khuôn mặt không cảm xúc gì, lấy sách Vật lý ra.
Giáo viên Vật lý bước vào lớp, lấy sách bài tập ra: “Hôm nay chúng ta sẽ chữa bài tập, cả lớp mở vở bài tập ra.”
Lục Miên vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở phía thân dưới, nghe giảng cũng lơ mơ hơn.
“Lục Miên, đứng lên trả lời cách làm của câu hỏi này.” Có lẽ chú ý thấy Lục Miên đang lơ đãng, giáo viên Vật lý đặc biệt chỉ đích danh Lục Miên.
Lục Miên do dự một chút, sau đó đứng lên, Từ Trầm liếc qua một cái thì nhìn thấy sau quần cô có một vết đỏ, màu sắc của quần đồng phục học sinh rất nhạt, anh không khỏi kinh ngạc.
Anh đưa ra quyết định nhanh chóng, vươn tay ra sau lưng Hạ Kiêu Dương, đập mạnh một cái, Hạ Kiêu Dương đang khom lưng đột nhiên đứng thẳng lên, thân hình cao 1m9, ngẩng cao đầu ưỡn ngực thẳng tắp, lập tức che khuất dấu vết phía sau quần của Lục Miên.
Hạ Kiêu Dương cũng lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu nhìn chằm chằm vào phía sau quần của Lục Miên ở khoảng cách gần, hai mắt gần như muốn rớt ra ngoài: “Mẹ…nó!”
Mấy tên con trai phía sau, đặc biệt là Trương Điền Dương không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng tầm nhìn bị vóc dáng cao lớn của Hạ Kiêu Dương chặn lại, căn bản là không nhìn thấy gì.
Đường Tô cũng nhạy bén phát hiện ra vấn đề với quần của Lục Miên.
“Thanh gỗ được cân bằng nhờ trọng lực, lực đỡ, lực đẩy và ma sát…. F=μmg/(sinθ-μcosθ).”
Lục Miên thuận lợi trả lời câu hỏi của giáo viên Vật lý, cô giáo hài lòng gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Trong nháy mắt, cảm xúc của 4 người lập tức nhẹ nhõm hơn…..
“Miên Miên, quần của cậu….” Đường Tô lại gần Lục Miên, nhỏ giọng nói.
“Tớ biết.” Lục Miên cau mày, động tác vừa rồi của Hạ Kiêu Dương phát ra động tĩnh lớn như vậy, sao cô lại không cảm nhận được cơ chứ.
“Trong cặp tớ vẫn còn một ít giấy, hay cậu cứ dùng tạm….” Đường Tô lấy giấy vệ sinh từ trong cặp ra.
Lúc này, Từ Trầm đột nhiên đứng dậy nói: “Thưa cô, em đi vệ sinh.” Nói xong cũng không đợi giáo viên trả lời, anh đã trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi, từ phía cửa sau đi ra khỏi lớp học.
“Em quay lại cho tôi!” Giáo viên Vật lý nhíu mày hét lên: “Ai cho phép em đi vệ sinh!”
Từ Trầm đã rời khỏi lớp học…..
Không ai trong lớp ngờ rằng Từ Trầm lại dám trong tiết của giáo viên Vật lý, nói đi là đi, thật sự là…..quá trâu bò!
5 phút sau, Đường Tô đưa cho Lục Miên một tờ giấy, là do Hạ Kiêu Dương truyền tới: “Miên tỷ, lão Từ bảo cậu ra ngoài.”
Lục Miên kinh ngạc nhìn sang Đường Tô, Đường Tô gật đầu với cô: “Anh hùng của cậu cưỡi mây ngũ sắc đến cứu giúp cậu*.”
(*Từ câu ”Ý trung nhân của ta là anh hùng cái thế, sẽ có ngày anh ấy cưỡi mây ngũ sắc đến cưới ta”)
Đoán được lý do, trái tim Lục Miên bỗng nhiên nổ tung thành một chùm pháo hoa, khoảnh khắc nổ tung đó khiến cô nhất thời choáng váng.
“Thưa cô, em đi vệ sinh ạ.” Lục Miên đứng dậy nói câu này, sau đó chạy thẳng ra khỏi lớp học.
Giáo viên Vật lý chợt sửng sốt, sau đó đập mạnh sách bài tập lên mặt bàn: “Hôm nay các em muốn làm phản rồi phải không? Người thành tích kém đã vậy, người thành tích tốt cũng như vậy nốt! Trong mắt các em có còn coi tôi là giáo viên không?!”
Mọi người đều cúi gằm đầu xuống, sợ giáo viên sẽ giận cá chém thớt lên mình.
Hành lang cạnh nhà vệ sinh, Từ Trầm nghiêng người dựa vào tường, ánh mặt trời chiếu xiên vào hành lang, phủ bóng râm của mùa hè lên sườn mặt của anh. Anh cầm một gói băng vệ sinh màu hồng trên tay, thấy Lục Miên đi tới, đứng thẳng người lên, đưa gói băng vệ sinh cho Lục Miên, khuôn mặt đỏ ửng, có chút ngượng ngùng.
“Cảm ơn cậu.” Lục Miên đỏ bừng mặt nhận lấy, sau đó chạy như bay vào nhà vệ sinh.