Lục Miên quay đầu lại nhìn Từ Trầm, ánh mắt anh rơi xuống thân ảnh của mẹ mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng như vậy của anh, trong chớp mắt, Lục Miên nhìn đến ngây người, nếu có thể được anh nhìn chăm chú bằng ánh mắt thâm tình dịu dàng như vậy, cho dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng đủ để cô cất giữ trân quý cả đời.
Trong cuộc họp phụ huynh, Lục Thời Huân không thực sự nghiêm túc lắng nghe lời nói của giáo viên. Con gái của ông, ông không có gì phải lo lắng cả, những vấn đề mà giáo viên nói có thể xảy ra vào năm lớp 12 có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện ở Lục Miên, cô trước nay luôn là một đứa trẻ khiến bố mẹ rất yên tâm.
Lục Thời Huân bắt đầu trò chuyện với mẹ của Từ Trầm, mặc dù mẹ của Từ Trầm ăn mặc giản dị nhưng bà khác với sự nhút nhát rè rặt của mẹ Trịnh Mẫn, ngay cả khí chất cũng không giống nhau, bà rất hào phóng, cách nói chuyện và cử chỉ cũng rất tự nhiên, thần thái trên lông mày cũng rất dịu dàng, sự mềm mại dịu dàng này như toát ra từ xương cốt, giống như cỏ lau.
Cách nói chuyện của Lục Thời Huân cũng rất hài hước, lời nói cũng rất sâu sắc, với trí tuệ và suy nghĩ thấu đáo được tích lũy qua nhiều năm, ông đã khiến mẹ của Từ Trầm bật cười mấy lần, bà gật đầu liên tục, đồng tình với những lời nói của Lục Thời Huân. Lục Miên không nghe thấy hai người họ đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra được, mẹ của Từ Trầm rất tán thưởng Lục Thời Huân.
Từ Trầm nhìn sang Lục Miên, khóe môi cũng khẽ cong lên, Lục Miên có chút ngượng ngùng xấu hổ, cười nhẹ rồi quay đầu đi.
Giáo viên chủ nhiệm đã nhìn Lục Thời Huân mấy lần rồi, bình thường Lục Miên ở trong lớp đều luôn nghiêm túc nghe giảng, không bao giờ nói chuyện riêng, vậy sao cô vào bố cô lại là hai người khác nhau hoàn toàn vậy?
40 phút dài đằng đẵng và gian nan cuối cùng cũng trôi qua, buổi họp phụ huynh kết thúc, các vị phu huynh cũng lần lượt đi ra khỏi lớp học và đi tìm con của mình. Có phụ huynh thì trực tiếp giáo dục con mình ở ngay hành lang, bạn học sinh bị mắng cúi thấp đầu, khuôn mặt đỏ bừng. Còn có phụ huynh đi trước với khuôn mặt trầm thấp lạnh lùng, còn con cái đi theo phía sau, khuôn mặt lo lắng thấp thỏm, về nhà nhất định là một trận gió tanh mưa máu…. Buổi họp phụ huynh thực sự là một thảm họa có thể so sánh được với ngày tận thế đối với hầu hết các bạn học sinh.
Lục Thời Huân cầm cặp sách của Lục Miên đeo lên người, cùng cô bước ra khỏi cổng trường.
“Bố, lúc họp thầy đã nói gì thế ạ?”
“Hả?” Lục Thời Huân sờ trán: “Bố quên rồi.”
“Rõ ràng là bố không nghe mà!” Lục Miên giả vờ tức giận nhìn ông: “Cả buổi họp con chỉ thấy bố nói chuyện với người khác.”
Lục Thời Huân mỉm cười: “Giáo viên chủ nhiệm lớp con thật dài dòng.”
“Vâng, cái này thì con đồng ý.” Lục Miên thì thầm nói: “Bố và bác gái kia đã nói gì vậy ạ?”
“Bố cũng quên rồi….”
“…..”
“Nhưng đứa trẻ đó hẳn là con của gia đình đơn thân.”
Lục Thời Huân nói: “Bố nghe bà ấy nói, chồng bà ấy mất sớm nên một mình làm lụng vất vả để nuôi con trai.”
“A!”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Miên, Lục Thời Huân nói: “Bạn học cùng lớp 2 năm với nhau vậy mà con không biết chuyện này?”
“Con hoàn toàn không biết gì!” Lục Miên lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động.
Hóa ra, Từ Trầm không có bố…..
“Vậy….sau này trong vấn đề học tập con nên giúp đỡ người bạn học đó nhiều hơn.” Lục Thời Huân không hề biết nội tâm Lục Miên lúc này đang long trời lở đất đến nhường nào, ông vẫn cứ nói tiếp: “Nghe mẹ cậu bé ấy nói, thành tích của cậu ấy không tốt lắm.”
“Con nhất định sẽ làm vậy.” Lục Miên gật đầu thật mạnh.
Chỉ cần anh đồng ý tiếp nhận, cô sẵn sàng dốc hết lòng để giúp đỡ.
–
Hạ Kiêu Dương lên xe, bố Hạ cũng đi vào ngồi theo, Hạ Kiêu Dương giận dỗi, vẻ mặt oán trách nói: “Bố, bố hôm nay thật sự khiến con mất hết mặt mũi!”
“Tiểu tử thối, sao bố mày lại làm mày mất mặt!” Bố Hạ vỗ mạnh vào gáy cậu ta: “Thành tích của mày kém như vậy, ông đây mới là người phải mất mặt!”
“Bố, có phải bố cảm thấy mình rất có tiền không?” Hạ Kiêu Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Làm sao?”
“Bố có biết người đàn ông đã đổi chỗ cho bố là ai không?”
“Sao mà bố biết nhiều như vậy được.” Bố Hạ thuận miệng nói, rồi vẫy tay bảo tài xế lái xe.
“Ông ấy là chủ tịch tập đoàn Lục Thị, Lục Thời Huân.”
Bố Hạ há hốc miệng, không thể tin được quay đầu sang: “Chính….chính là ông trùm bất động sản, Lục….Lục Thời Huân sao?”
Sản nghiệp bất động sản của tập đoàn Lục Thị trải rộng khắp thế giới.
“Thật sự không nhận ra nha! Nhìn cách ăn mặc của ông ấy, bố còn tưởng ông ấy chỉ là một người thuộc tầng lớp lao động bình thường thôi.” Bố Hạ cảm thấy tam quan của mình bị sụp đổ rồi.
“Đấy mới là dáng vẻ của người thành công đó bố. Khiêm tốn, không khoe khoang, bố nghĩ ai cũng giống như bố à, từ trên xuống dưới khác gì nhà giàu mới nổi không.” Hạ Kiêu Dương trợn trắng mắt nhìn bố Hạ một cái.
“Vậy mà bố….lại để Lục tổng ngồi trên chiếc ghế nát như thế! Trời ơi! Sau này nếu bị nhận ra trong lúc giao thiệp kinh doanh thì phải làm sao đây!!” Bố Hạ hoàn toàn không get được trọng điểm của Hạ Kiêu Dương, Hạ Kiêu Dương nhìn ông bô nhà mình, lắc đầu, ra dáng vẻ gỗ mục không thể đẽo được nữa.
“Con có quan hệ tốt với con của Lục tổng không?” Bố Hạ lại hỏi.
“Cũng tạm, con gái của ông ấy là học sinh đứng đầu lớp con.”
“Vậy con giữ mối quan hệ tốt với con bé nhé, hay hôm nào đó, con mời con bé đến nhà mình ăn cơm đi, bố bảo mẹ con đích thân xuống bếp.”
“….” Hạ Kiêu Dương thật sự muốn đạp cửa xe, xuống xe: “Bố, bố xem con là cái gì vậy!”
“Aiya, con gái Lục tổng là bạn con mà, cơ hội tốt biết bao nhiêu, hơn nữa điều kiện gia đình chúng ta cũng tốt, cũng môn đăng hộ đối với nhà người ta….”
“Chú Lý, dừng xe!” Hạ Kiêu Dương không chịu nổi nữa rồi.
“Tiểu tử thối, cánh cứng cáp rồi phải không!”
“Dừng xe, dừng xe!” Hạ Kiêu Dương không còn kiên nhẫn nữa mà đẩy cửa bước xuống xe, bố Hạ thò đầu ra khỏi cửa kính: “Con đi đâu đấy?”
“Bắt xe bus!”
–
Ánh nắng chiều xuyên qua những tán lá cây chiếu vào lớp học thành những đốm sáng đầy màu sắc, các bạn học sinh lần lượt bước vào lớp, Lục Miên đang tập trung tư duy giải một câu Vật lý về thấu kính phân kì-hội tụ. Chẳng bao lâu sau, hành lang đã bắt đầu ồn ào, âm thanh càng lúc càng lớn, Lục Miên cau mày lại, ngẩng đầu lên, không quên liếc nhìn ra ngoài hành lang qua cửa sổ, lúc này bên ngoài hành lang đang chật kín người.
“Sao mà ồn ào thế?” Lục Miên quay đầu lại hỏi Đường Tô bên cạnh.
“Tớ cũng không rõ lắm.” Đường Tô cởi bịt mắt hoạt hình cute xuống, đôi mắt ngái ngủ nói: “Để tớ ra ngoài xem nào.”
Lục Miên cúi đầu xuống tiếp tục làm bài, ngồi chéo phía trước cô, Trịnh Mẫn cũng đang chăm chỉ cắm đầu làm bài, mồ hôi dọc theo chóp mũi của cô ta chảy xuống từng giọt từng giọt, cô ta hoàn toàn không hề hay biết.
Không lâu sau, Đường Tô vui vẻ chạy vào lớp, nói thì thầm vào tai Lục Miên: “Hoa khôi lớp bên cạnh, đang tỏ tình với Trần Trạch đấy!”
“Hả?” Lục Miên lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Động tĩnh lớn đến vậy cơ à?”
“Đúng vậy! Hoa khôi cầm một con gấu Teddy to đùng, tỏ tình với Trần Trạch ở sân vận động, nhưng mà hình như là bị từ chối rồi, bây giờ cô ấy đang khóc ở bên sân bóng, có rất nhiều bạn nữ khác đang an ủi cô ấy.”
“Đi, chúng mình ra ngoài xem xem.” Lục Miên đặt bút xuống, cùng Đường Tô đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Trịnh Mẫn, cô ta nhỏ giọng nói: “Lắm chuyện.”
“Chuyên tâm học tập chăm chỉ như vậy, vẫn còn nghe lén chúng tôi nói chuyện đấy thôi!” Lúc đi ra ngoài, Đường Tô không quên cười lạnh nói.
Trên hành lang tầng 5, một tốp nam nữ đứng thành hàng, trên mặt đều đang ửng đỏ mang chút đặc trưng của mùa hè. Ai nấy đều hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía sân bóng bên dưới, lại còn thảo luận cực kỳ sôi nổi. Cuộc sống năm cuối cấp chính vốn là như vậy, khô khan, nhàm chán, vậy nên chỉ cần một sự xáo trộn nhỏ nhất cũng có thể gây ra sóng to gió lớn.
Lục Miên và Đường Tô ngoài người nằm trên lan can ban công nhìn xuống, dưới ánh nắng, có rất nhiều cô gái tụ tập quanh chiếc ghế gỗ bên cạnh sân bóng, cô gái tóc xoăn ở giữa đúng là đang khóc, mấy cô gái xung quanh đưa khăn giấy cho cô, còn con gấu bông Teddy lớn kia bị ném sang một bên, khiến Lục Miên có ảo giác như nó đang nhìn cô vậy.
Cô gái khóc nức nở, thở không ra hơi, hoàn toàn không quan tâm xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình, cô ấy hoàn toàn chìm đắm trong thế giới buồn bã của chính mình.
“Cậu ấy khóc thảm quá!” Đường Tô cau mày nói: “Thật đáng thương.”
Trong lòng Lục Miên cũng có chút chua chát, sinh ra một loại cảm giác đồng cảm, nếu như cô cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với Từ Trầm mà lại bị từ chối, vậy cô chắc chắn sẽ buồn hơn cô ấy, chỉ nghĩ thôi… trong lòng cũng cảm thấy chua xót rồi.
Lục Miên không đành lòng nhìn nữa, quay trở về lớp học.
Chẳng bao lâu, Trần Trạch bước vào lớp với một nhóm nam sinh đang vây quanh, bọn họ kích động xung quanh cậu ta hỏi này hỏi kia, Trần Trạch lại tỏ ra vẻ rất bình tĩnh, ngồi xuống chỗ của mình, uống một ngụm nước.
“Trần Trạch, Lí Hoàn đã nói gì với cậu thế?”
“Cậu ấy là hoa khôi của lớp bên cạnh đấy, sức hấp dẫn của Trạch ca thật lớn nha!”
“Đúng vậy, nghe mấy bạn nữ lớp bên cạnh nói, trước khi tỏ tình, Lí Hoàn rất tự tin rằng mình chắc chắn có thể bắt được cậu!”
…..
“Hóa ra khi con trai buôn chuyện thì còn đáng sợ hơn cả con gái.” Đường Tô thì thầm vào tai Lục Miên.
Lục Miên gật đầu đồng ý với quan điểm này của cô ấy.
Trần Trạch bày ra khuôn mặt kiêu ngạo hơn người mà cậu ta vẫn luôn mang theo, khóe mắt hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo một chút giễu cợt, giọng điệu mang theo vài phần khó có thể tin: “Không phải chứ, các cậu cho rằng Trần Trạch tôi sẽ thích loại con gái như vậy sao?”
“Cô ấy cũng rất xinh đẹp mà!”
“Đúng đấy, nếu như người ta mà thích tớ, tớ sẽ lập tức đồng ý ngay.”
“Con gái ấy, đừng chỉ nhìn chăm chăm vào vẻ bề ngoài, mà còn phải nhìn vào khí chất nữa.” Trần Trạch hừ lạnh một tiếng: “Cô ta không có khí chất.”
Trần Trạch quả thực đúng là rất xuất sắc, cũng khá đẹp trai, cũng có thể được coi là nam thần của Hạ Trung, cậu ta khác với hình tượng nam thần tỏa nắng cơ bắp của Hạ Kiêu Dương, mà là kiểu hình tượng học thần.
“Hơn nữa, trước mặt nhiều người như vậy mà ôm theo con gấu bông Teddy to đùng để tỏ tình với tôi, cô ta có ngốc không cơ chứ? Cô ta cho rằng mình đang biểu diễn nghệ thuật đó à! Bị cái người não tàn như vậy thích, thật sự quá xấu hổ.” Trần Trạch lắc đầu, lại uống thêm một ngụm nước nữa.
“Ánh mắt của Trạch ca thật cao.” Mấy tên con trai xung quanh đều nịnh nọt: “Xem ra cũng chỉ có học bá tỷ tỷ lớp chúng ta mới có thể lọt vào mắt xanh của Trạch ca thôi nhỉ.”
Trần Trạch hơi ngước mắt lên, ánh mắt tinh tế nhìn thẳng vào Lục Miên, trong lòng âm thầm tự nhận xét đánh giá, đúng vậy, chỉ có cô gái xinh đẹp, thông minh, lại còn tràn ngập khí chất tao nhã như Lục Miên mới xứng với cậu ta.
Lục Miên nằm không cũng trúng đạn bỗng có cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi, không thèm ngẩng đầu lên mà tiếp tục cắm đầu xuống làm đề.
“Một đám thẳng nam ung thư.” Đường Tô trầm giọng nói.
“Ồn ào cái gì thế.” Từ Trầm ngồi ở phía sau ngẩng đầu lên, hiển nhiên là giấc ngủ trưa của anh bị gián đoạn, lông mày hơi cau lại, ánh mắt còn ngái ngủ mang theo một lại vẻ đẹp lạnh lùng xa tầm với.
“Bọn họ đang nói, chỉ có Lục Miên mới xứng với Trần Trạch.” Một nam sinh bên cạnh nhanh miệng nói.
“Ồ, cũng khá xứng đôi đấy.” Anh nhẹ nhàng đáp, rồi lại vùi đầu xuống ngủ tiếp.
Xứng mọe nó….
Đương nhiên, lời chửi thầm trong lòng Lục Miên không hề nhằm vào Từ Trầm.
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là tiết Sinh của thầy chủ nhiệm.
Lão Trần vừa bước vào lớp, mọi người liền ý thức được tình hình không ổn rồi.
Ông chậm rãi đặt quyển sách xuống, không vội bắt đầu tiết học, đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn khuôn mặt của từng học sinh trong lớp, sau đó cầm bình nước giữ nhiệt lên rồi nhấp một ngụm, hắng giọng một tiếng, chống tay lên bục và bắt đầu nói: “Còn 200 ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi. Khoảng thời gian này, các em không nên phân tâm, mà phải dồn toàn tâm toàn lực vào việc học. Nhưng có một số em học sinh, suốt ngày chỉ có những suy nghĩ bậy bạ.”
Ông còn rất nhấn mạnh 4 chữ “suy nghĩ bậy bạ”.
“Các học sinh lớp khác tôi không quản, nhưng lớp 12-2 của tôi, tuyệt đối không cho phép xuất hiện những vấn đề khác ngoài việc học.” Giọng điệu của ông ngày càng nặng nề, vẻ mặt cũng ngày càng nghiêm túc: “Hừ, tôi phải nói thẳng trước cho khỏi mất lòng nhau, nếu ai dám yêu sớm thì sẽ chính là kẻ thù của cả lớp, tôi sẽ cho họ cảm nhận được thế nào là sự lạnh giá đầy vô tình của mùa đông.” Ông vừa nói vừa dùng tay đập lên bàn, khiến trái tim nhỏ bé của Đường Tô đập thình thịch.
Cô ấy quay đầu lại, lo lắng liếc nhìn Hạ Kiêu Dương đang ngồi ở phía sau lưng mình, Hạ Kiêu Dương hơi nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh, mang theo sức mạnh khiến người ta yên tâm, đến gần thấp giọng an ủi cô: “Đừng sợ nhé.”