Tiết Sinh học của lão Trần, sau khi hết tiết các bạn học sinh không có ầm ĩ như thường lệ, mọi người ngồi yên trong lớp, bầu không khí im lặng, như vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần sau tin xấu mà lão Trần vừa thông báo.
“Mai thứ 6, sau khi tan học sẽ có buổi họp phụ huynh, cũng coi như là buổi họp đầu tiên báo cáo kết quả kỳ thi đầu lớp 12 của các em. Đồng thời cũng là buổi họp cổ vũ động viên tinh thần cho kỳ thi đại học sắp tới, tất cả các phụ huynh đều nhất định phải tham gia.” Lão Trần liếc nhìn mấy tên con trai cáo già ngồi ở hàng ghế phía sau: “Mấy anh mấy chị gọi ông nội, bà ngoại, còn có anh họ, chị họ các kiểu, thậm chí còn bỏ tiền ra để mời mấy ông lái xe ba bánh ở ngoài kia đến tham gia buổi họp phụ huynh, cũng đều phải tem tém bớt lại cho tôi, lần này nhất định bố mẹ phải có mặt, người khác đều không được!”
Lục Miên mừng thầm, may là Lục Thời Huân đã về, bằng không cô cũng thật sự định ra ngoài thuê người giúp cô đóng giả để đến họp phụ huynh đấy. Dù sao…..cô tuyệt đối cũng không để La Mạn Thanh đến, vừa nghĩ để cảnh tượng La Mạn Thanh mặc váy ngắn như đi quán bar, mặt thì trang điểm đậm, ngồi dáng vẻ õng ẹo, trên người thì sặc mùi thuốc lá và rượu mạnh, chỉ nghĩ thôi cũng biết chắc chắn đó là một cơn ác mộng.
Buổi tối, Lục Miên kể cho Lục Thời Huân nghe về buổi họp phụ huynh, đồng thời cũng nhìn La Mạn Thanh đang yên lặng ăn cơm bên cạnh.
Sau khi Lục Thời Huân trở về, cách ăn mặc của La Mạn Thanh cũng trở nên bình thường hơn nhiều rồi, ít nhiều cũng có chút dáng vẻ của người mẹ rồi, cãi vã thì vẫn cãi vã nhưng bà không thể lay chuyển được Lục Thời Huân, cũng không dám, dù sao…. vật chất quyết định ý thức mà, Lục Miên chính là nghĩ như vậy.
“Chiều mai công ty có một cuộc họp, nhưng…” Lục Thời Huân trầm ngâm một lát: “Thôi vậy, buổi họp phụ huynh của Miên Miên quan trọng hơn, mai bố sẽ đi.”
“Con cảm ơn bố.” Lục Miên cười ngọt ngào.
“Nếu mai ông không rảnh, thì tôi sẽ đi.” La Mạn Thanh ngồi bên cạnh nói.
Lục Thời Huân chưa kịp nói gì, thì Lục Miên đã giành nói trước: “Thầy bảo tốt nhất là để bố đến.” Nhưng ngay sau khi nói xong Lục Miên đã hối hận rồi, sắc mặt La Mạn Thanh liền tối sầm xuống, rõ ràng… cảm nhận được con gái không muốn bà đi.
“Để tôi đi.” Lục Thời Huân bình tĩnh nói.
Cả buổi tối La Mạn Thanh mặt nặng mày nhẹ, không nói gì, Lục Miên cũng im lặng gắp thức ăn….
Buổi tối đăng nhập vào game xong, chơi cùng Từ Trầm vào trận, Lục Miên cùng dần dần được dẫn dắt lên tay rồi, cô cũng đã có cái nhìn khái quát về một số tướng cơ bản và lối đánh trên ba đường, mà Từ Trầm….vẫn luôn cùng cô chơi game, có mấy lần cô muốn hỏi anh, xem anh có muốn chơi một mình không, dù sao anh cũng có những hoạt động của riêng mình, cấp bậc Cao Thủ mà, sao mà lúc nào cũng chơi cùng với một cô gái cấp thấp được, như vậy cũng không tốt lắm.
Lục Miên còn chưa hỏi, vì Từ Trầm trong game và ngoài đời…. hoàn toàn khác nhau, trong game anh gần như có sự kiên nhẫn vô hạn, lời nói cũng rất dẻo miệng, rất biết cách làm thân với con gái, Từ Trầm như này, khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
–
Chiều thứ 6, các bạn học sinh ngồi trong lớp yên lặng tự học, nhưng trong lòng ai ai cũng cảm thấy bất an, nhất là mấy bạn ngồi ở hàng say, nội tâm hoàn toàn sụp đổ rồi.
“Miên Miên, lát nữa bố hay mẹ cậu sẽ đến họp?” Đường Tô ghé sát vào tai Lục Miên, thấp giọng hỏi.
Lục Miên đang viết một chuỗi công thức đại số trên giấy nháp: “Bố tớ, cậu thì sao?”
“Tớ cùng là bố tới, bố tớ cực kỳ hung dữ luôn, họp xong về nhất định tớ sẽ bị mắng cho một trận.” Đường Tô uể oải nói: “Tớ bị tụt vài hạng trong kỳ thi lần này.”
“Đừng sợ, chỉ cần thành khẩn nhận lỗi, sau đó hứa lần sau nhất định sẽ tiến bộ là được.” Lục Miên vừa an ủi Đường Tô vừa tính bài Toán.
“Nhưng tớ lại không thể đảm bảo!” Đường Tô lại thở dài: “Cậu nói xem, học tập…..sao lại khó như vậy cơ chứ?”
“Học tập không khó, chuyện này chủ yếu dựa vào chỉ số IQ.” Tần Trạch – lớp phó học tập ngồi ở hàng trên nghe thấy tiếng của hai người, không nhịn được quay đầu xuống xen vào một câu.
“Đúng đúng đúng, đầu óc của lớp phó học tập cậu tốt, chúng tớ đều biết rồi.” Đường Tô khẽ cau mày, xua tay: “Cậu không phải hiện hình để tạo cảm giác tồn tại ở khắp mọi nơi đâu.”
“Chăm chỉ cũng rất quan trọng.” Lục Miên âm thầm bổ sung một câu, xem như là câu trả lời cho cuộc nói chuyện của hai người các cô.
“Vậy thì cũng không chắc, có một số người chăm chỉ chính là chỉ chăm chăm đọc sách, không hề thực hành hay vận dụng, học nhiều mà kiến thức chả có bao nhiêu, cuối cùng thành tích vẫn chỉ như vậy thôi.” Tần Trạch tỏ vẻ vô cùng ta đây.
“Vậy thì là phương pháp học sai.” Lục Miên tiếp tục nói.
Trịnh Mẫn cạnh đó đang dựng tai lên nghe cuộc trò chuyện của bọn họ thì chợt cứng đờ người, quay đầu lại trừng mắt tức giận: “Hai người các cậu đang nói ai đấy?”
Giọng nói của cô ta vừa cao vừa to, đến mức các bạn ngồi xung quanh không khỏi quay lại nhìn cô ta.
Lời nói của Tần Trạch vốn không có ý ám chỉ ai, thấy Trịnh Mẫn kích động như vậy, khẽ nhướng mày chế giễu nói: “Cũng chả phải nói cậu, sao cậu lại kích động thế?”
“Đừng tưởng tôi không biết, các cậu đều coi thường tôi.” Trịnh Mẫn nghiến răng nghiến lợi, cô ta đẩy dãy sách vở dày cộp xếp trên bàn xuống đất, phát ra tiếng rơi ầm ầm: “Ai lại không biết châm chọc mỉa mai chứ? Có gì mà tài giỏi hơn người.”
Lục Miên lúc này mới ngẩng đầu lên khỏi đống công thức Toán, giải thích: “Chúng tôi thật sự không nói cậu, chỉ là đang thảo luận về phương pháp học tập thôi.”
“Lục Miên, cậu thật giỏi giả vờ….” Mắt Trịnh Mẫn đỏ ửng lên, nhìn chằm chằm vào cô.
“…..”
Lục Miên nằm không cũng trúng đạn, cô vẫn cảm thấy mấy đề Toán này dễ giao tiếp hơn một chút.
“Làm gì mà ồn ào thế?” Hạ Kiêu Dương ngồi ở phía sau không kiên nhẫn nói: “Có còn để cho người khác học hay không?”
Vừa dứt lời, cả lớp đều cười rộ lên, người chưa bao giờ có hứng thú với việc học tập như Hạ Kiêu Dương cũng đều muốn cố gắng vươn lên, những người khác còn có thể không im lặng được hay sao?
Sắp đến giờ tan học, bên ngoài hành lang lớp học đã có nhiều phụ huynh lần lượt đi đến, có người ăn mặc chỉnh tề chỉn chu, còn có người ăn mặc đơn giản, giản dị. Mọi người từ các tầng lớp xã hội đều tập trung tại đây, có chung đề tài và mục tiêu, tự nhiên rất nhanh đã làm quen với nhau và trò chuyện về tình hình học tập của con em mình.
“Lão Từ, bố mẹ cậu đến chưa?” Hạ Kiêu Dương hỏi Từ Trầm ở bên cạnh, lúc này, Từ Trầm cũng cầm một quyển vở bài tập lên, chăm chú đọc, bên ngoài tỏ vẻ vẫn phải làm bài tập đầy đủ.
Từ Trầm quét mắt ra bên ngoài cửa sổ, dừng lại trên bóng dáng của một người phụ nữ đứng ở trong góc: “Mẹ tớ đến rồi.”
Theo lời anh nói, ánh mắt Lục Miên cũng nhìn ra ngoài, hy vọng có thể nhìn thấy mẹ Từ Trầm thông qua rất nhiều khuôn mặt các bà mẹ ở bên ngoài kia, anh đẹp trai như vậy, mẹ anh nhất định cũng rất xinh gái.
Sau đó Lục Miên nhìn thấy Lục Thời Huân, ông mặc một chiếc áo sơ mi giản dị mà chững chạc, mái tóc chải chuốt bóng mượt, đứng trong đám người, khí thế hiên ngang, mặc dù tuổi tác có lẽ đều lớn hơn các cha mẹ ở xung quanh, ngay cả đã có tóc bạc ở thái dương, nhưng toàn thân ông toát ra dáng vẻ, khí chất thành thục, người khác lại không thể so sánh được, trong lòng Lục Miên, anh bố nhà mình đẹp trai hơn bất kỳ ai. (Chắc chưa chị =))))))))))
Khi tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học sinh bắt đầu thu dọn cặp sách, nhặt sạch giấy rác dưới gầm bàn.
Dưới sự dẫn dắt của lớp phó lao động và lớp trưởng, các vị phụ huynh cũng lần lượt bước vào lớp, ngồi vào ghế của con em mình.
Lục Thời Huân bước vào, Lục Miên liên tục vẫy tay với ông: “Bố ơi, ngồi ở đây ạ.”
Lục Thời Huân đi về phía Lục Miên, cùng lúc đó, Lục Miên nhìn thấy một người phụ nữ phía sau ông đang đi về phía Từ Trầm, bà ăn mặc giản dị, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn, không đánh son phấn, tuy ăn mặc đơn giản nhưng ít nhất cũng phù hợp với hoàn cảnh bây giờ, từ hàng lông mày xinh đẹp của bà có thể nhìn ra được thần thái bên ngoài có vài phần quen thuộc, bà chính là mẹ của Từ Trầm.
“Mẹ, ngồi đi ạ.” Từ Trầm nhường chỗ cho mẹ, sau đó chu đáo tiếp đón bà ngồi xuống.
Mẹ của Trịnh Mẫn cũng bước vào, bà là một người phụ nữ xuất thân nông thôn, dáng người thấp bé với mái tóc hoa râm và khuôn mặt trải đầy sương gió, trông bà có vẻ khá bảo thủ, có vẻ không mấy thoải mái trong môi trường có nhiều người như vậy, khi nhìn thấy Trịnh Mẫn, như vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng đi về phía cô ta.
“Mẹ, sao lại là mẹ? Chị con đâu?” Trịnh Mẫn tái mặt khi nhìn thấy mẹ mình tới tham dự buổi họp phụ huynh.
“Công việc của chị con bận quá, không thể đến được.” Mẹ Trịnh thấp giọng giải thích.
Mặt Trịnh Mẫn đều đỏ ửng lên vì nóng nảy: “Vậy mẹ cũng không thể tới được, mẹ xem mẹ thế này, rất mất mặt…”
Mẹ Trịnh rụt rè không biết phải làm sao: “Vậy….vậy mẹ về nhé?”
“Đến cũng đến rồi, còn về làm gì.” Trịnh Mẫn tức giận, cô ta nhìn xung quanh xem có bạn cùng lớp nào để ý đến cô ta không, kết quả nhìn thấy mẹ của Từ Trầm, đánh giá một chút, sắc mặt của cô tới cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn. Biểu cảm “vi diệu” chớp nhoáng này rơi vào mặt Lục Miên, giống như một hạt cát bị gió thổi bay vào mặt, cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ chán ghét Trịnh Mẫn. (Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về =)))))))
Bố của Hạ Kiêu Dương và bố của Đường Tô cũng đi vào lớp học.
“Cái lớp học này của con, cũng quá nhỏ rồi đấy!” Giọng nói của bố Hạ Kiêu Dương rất to, cũng rất thô, dáng người ông ấy khá cao, ít nhất cũng phải 1m8, vậy nên mới có thể sinh ra Hạ Kiêu Dương cao gần 1m9.
“Bố đã tài trợ cho trường các con mấy trăm triệu, chẳng lẽ đều bị lãnh đạo cấp trên tham ô hết rồi à.” Người đàn ông tiếp tục nói: “Con nhìn cái bàn cái ghế này đi, đều đã mục nát đến mức này rồi.”
Bố của Hạ Kiêu Dương, đúng là thích phô trương sự giàu có!
“Bố!” Hạ Kiêu Dương cau mày, kéo mạnh ống tay áo của ông: “Bố có thể đừng nói nữa được không!”
“Làm sao, môi trường học tệ thế này, còn không có người khác nói à? Chút nữa bố nhất định sẽ phải phản ánh vấn đề này với giáo viên chủ nhiệm của con.”
Đường Tô và Lục Miên quay lại nhìn Hạ Kiêu Dương, rồi nhìn nhau cười trộm, khuôn mặt chàng trai Hạ Kiêu Dương cao 1,9 đỏ bừng cả lên, lúng túng xấu hổ như sắp khóc đến nơi rồi.
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, các bạn học sinh lần lượt ra khỏi phòng học, tập trung ở hành lang chờ cuộc họp phụ huynh kết thúc.
Từ cửa sổ nhìn vào, bố của Hạ Kiêu Dương đang loay hoay với băng ghế dài của mình, dáng người của Hạ Kiêu Dương vừa cao vừa đô, bình thường cũng hay nghịch ngợm, vậy nên những chiếc đinh vít trên tấm gỗ của chiếc ghế đều vì cậu quá nghịch mà bị mài mòn đi khá nhiều, mặt ghế chỉ là được đặt lên trên, ngồi không cẩn thận rất dễ có thể bị rơi xuống.
“Cái quái gì thế này!” Bố Hạ luôn ngồi trên những chiếc ghế tựa mềm mại trong phòng làm việc, chưa bao giờ phải ngồi trên một chiếc ghế dài tồi tàn như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng: “Thầy ơi, bàn ghế trong lớp này chắc cũng đã dùng mấy chục năm rồi nhỉ! Sao lại có thể tồi tệ thế này!”
Lão Trần cũng không biết nói gì cho phải, ghế của người khác đều rất tốt, cũng do Hạ Kiêu Dương, thân hình cùng chiều cao vượt trội lại còn nghịch ngợm nên mới có thể ngồi đến mức cái ghế thành ra như vậy.
“Đây, tôi đổi chỗ với anh.” Lục Thời Huân đứng dậy nói.
“Được, đổi đi, tôi thật sự không quen ngồi trên chiếc ghế này, cảm ơn nhé.” Bố Hạ tự nhiên đứng dậy, đổi chỗ cho Lục Thời Huân, khi ngồi lên chỗ của Lục Miên mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Miên âm thầm giơ ngón tay cái lên cho bố mình.
“Lục Miên, kia là bố cậu à?” Trần Trạch đi tới bên cạnh Lục Miên: “Nhìn có vẻ tuổi tác khá lớn nhỉ.”
“Ừm, bố tớ sắp 60 rồi.” Lục Miên không hề có ý giấu diếm.
“Wow!” Các bạn xung quanh đều kinh ngạc ồ lên, thông thường khi con cái ở độ tuổi này của bọn họ, thì bố mẹ cũng đều chỉ hơn 40, rất ít người ngoài 50.
“Miên Miên, bố cậu rất đẹp trai nha!” Đường Tô nhìn Lục Thời Huân với ánh mắt ngưỡng mộ: “Rất có khí chất.”
“Cậu thật tinh mắt~ ” Lục Miên mỉm cười, cô cũng cho là như vậy.