Tất Trận sắp phát điên rồi, vụ án này nối tiếp vụ án kia, nhưng lại không tìm ra được bao nhiêu manh mối, đến lúc này thì ông thậm chí còn nghi ngờ đây có phải thật sự là quỷ hồn gây án hay không, nếu không thì sao lại không để lại chút dấu vết nào như thế này, đặc biệt là vụ án tối nay.
Người phụ nữ chém bị thương con mình lại đến cầu cứu bọn họ, nói con của cô ta là ma quỷ. Nếu không phải không tra được cô ta có tiền sử mắc bệnh tâm thần thì ông đã cho rằng người phụ nữ này hoàn toàn là một kẻ thần kinh.
“Đội trưởng, người phụ nữ này là nữ độc thân, chưa kết hôn, ba đứa trẻ này còn chưa biết là của ai.” Ngu Thiên Phàm vỗ vỗ vai Tất Trận: “Đội trưởng, chúng ta chỉ có thể điều tra từ đây.”
“Lại là trẻ con không biết từ đâu đến? Lần trước đứa bé kia thì sao? Tìm được lai lịch của nó chưa?”
“Tìm được rồi.” Ngu Thiên Phàm mở trang web: “Đứa trẻ mất tích nửa năm trước, đã được cha mẹ đón về rồi, nhưng mà, người nọ mua đứa trẻ từ đâu, vẫn không tra ra được.”
“Tiếp tục điều tra!” Tất Trận thở dài: “Cũng may giờ lại có thêm một người, khốn kiếp, tôi khinh, loại tai họa làm hại trẻ con này sau này đừng có xuất hiện nữa.”
Ngu Thiên Phàm nhún vai, tiếp tục thẩm vấn tội phạm cùng đồng đội, Tất Trận lại nhìn tin tức của Thẩm Vọng Lương mà chìm vào trầm tư, ông luôn cảm thấy người thanh niên này có liên quan rất sâu đến vụ việc này, mỗi lần có tiến triển lớn, đều có bóng dáng của anh.
“Thẩm Vọng Lương sao? Cái tên rách nát này là ai đặt vậy?” Tất Trận nhíu mày lẩm bẩm: “Xem ra có thời gian phải tiếp xúc thử một chút, bất kể là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần có thể phá án là được, đều là những đứa trẻ con non nớt.”
...
Thẩm Vọng Lương hắt hơi một cái, nhìn xung quanh, không có gì cả: “Hệ thống, mi chắc chắn ta phải đi đuổi theo ba cái thứ này sao? Nửa đêm nửa hôm thế này, lá gan của mi cũng lớn thật.”
【Nhiệm vụ chính tuyến cập nhật, ngoài ý muốn phát hiện ba con quỷ hồn, chúng đang chạy trốn về hướng không xác định, mong ký chủ hãy đi theo dõi, tìm ra sự thật cuối cùng.】
“Nói lại lần nữa? Ý mi là ta nhất định phải đi?” Thẩm Vọng Lương hừ lạnh một tiếng: “Mi không cảm thấy mình rất giỏi ép buộc người khác sao?”
【Mong ký chủ hãy đi xem xét, tôi đã ước tính rồi, dựa vào những thứ ký chủ mang theo trên người, chỉ cần không phải quỷ hồn quá mạnh thì đều có thể chạy thoát, cố gắng vì phần thưởng!】
Phần thưởng? Thẩm Vọng Lương tỏ vẻ mình không muốn phần thưởng gì cả, anh chỉ muốn về nhà đi ngủ.
Đi theo đám quỷ nhỏ suốt một quãng đường, đi mãi đi mãi rồi đi đến một vùng đất hoang vắng vẻ, nơi đó toàn là những ngôi nhà đất cũ nát bị bỏ hoang, bên trong tối đen như mực. Thẩm Vọng Lương dừng bước, bởi vì đám quỷ nhỏ phía trước không di chuyển nữa.
“Thẩm tiên sinh, tôi cảm thấy rất không ổn.” Tạ Việt điều khiển cơ thể con búp bê thò ra khỏi túi áo Thẩm Vọng Lương: “Phía trước hình như có thứ gì đó rất mạnh.”
Ba con quỷ nhỏ quay đầu lại, cười khanh khách, chúng nhìn Thẩm Vọng Lương, âm thanh càng ngày càng the thé sắc nhọn. Thẩm Vọng Lương lùi lại một bước, trong tầm mắt của anh, có hàng trăm hồn ma quỷ nhỏ tràn ra từ ngôi nhà đất bỏ hoang kia, chúng nhào về phía anh.
【Ký chủ mau chạy đi! Cậu không thể đối phó với nhiều quỷ hồn như vậy!】
“Đương nhiên là ta biết.” Thẩm Vọng Lương xoay người bỏ chạy: “Nếu không phải là mi bảo ta đuổi theo, chuyện này căn bản sẽ không xảy ra.”
【Xin đừng đổ lỗi, đây là do ký chủ quá yếu!】
Phía sau truyền đến tiếng “ răng rắc răng rắc”, giống như đang nhai xương giòn. Thẩm Vọng Lương quay đầu lại nhìn một cái, chạy càng nhanh hơn, hàng trăm con quỷ nhỏ phía sau anh đang dần dần bắt đầu dung hợp, dung hợp thành một đứa trẻ sơ sinh khổng lồ mà anh còn coi như quen thuộc, cho dù là khối u trên người hay đôi mắt đỏ ngầu đều nói cho anh biết, đây là một con quỷ anh nhi chưa thành hình.