【Đây là lý do khiến ký chủ không màng thế sự, chỉ ru rú ở trong nhà uống trà sao? Mà còn dùng bình giữ nhiệt để pha trà nữa chứ.】Hệ thống cảm thấy bản thân có phần buồn khổ, ký chủ của nó hình như không được bình thường cho lắm.
Chẳng lẽ là do từ nhỏ đã nhìn thấy quỷ hồn, không ai hiểu được anh, nên mới dần dần trở nên biếи ŧɦái sao? À, nói đến đây mới nhớ ra, dường như ký chủ chưa từng có người thân thiết nào, cuộc trò chuyện với đại sư cho thấy ký chủ cũng không có một nơi ở ổn định, xem ra suy đoán này của mình rất chính xác.
Thẩm Vọng Lương rót nước trà từ bình giữ nhiệt vào cốc thủy tinh bình thường, uống một ngụm: “Cứ xem sự việc phát triển thế nào đã, cảnh sát ở nhân gian khá là nhiệt tình hăng hái đấy.”
Ngày hôm sau, cảnh sát đã điều tra ra thân phận của hai thi thể, nguyên nhân cụ thể là do hai thi thể này tuy khô quắt, nhưng dung mạo dáng vẻ vẫn có thể nhận dạng được, người báo án cũng đã xác định, đặc biệt là khi còn có thêm một nhân chứng, lúc cảnh sát tìm đến cửa, Thẩm Vọng Lương còn đang chơi với con mèo nhà mình.
Sau khi biết được mục đích họ đến đây, Thẩm Vọng Lương khách sáo mời người ta vào nhà rồi pha trà: “Mấy vị đến đây là vì vụ án đó phải không?”
“Vâng, chúng tôi muốn biết, làm thế nào mà anh lại biết được trong tường có hai người bị chôn sống?” Viên cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng. Bỗng nhiên, một tiếng mèo kêu vang lên, mèo đen đã ngủ no, “meo meo” cọ vào chân chủ nhân, muốn xin chút đồ ăn vặt lót dạ. Thẩm Vọng Lương bế nó lên, chọc chọc vào đầu nó.
“Hôm qua ta đã trừ hết phần ăn vặt một tháng của mi rồi, mi có làm nũng thế nào cũng vô ích.” Thẩm Vọng Lương nghiêm túc nói với con mèo, nhưng mèo làm sao mà hiểu được, vẫn tiếp tục làm nũng.
“Anh Thẩm cũng nuôi mèo à, lại còn là mèo đen nữa chứ, hiếm thấy thật đấy. Nghe nói, mèo đen là sứ giả của địa ngục, nuôi trong nhà sẽ rước họa vào thân.” Viên cảnh sát lớn tuổi cười ha hả nói, dường như không quan tâm đến vụ án, bắt đầu trò chuyện với Thẩm Vọng Lương.
Thẩm Vọng Lương liếc nhìn bọn họ: “Cậu thanh niên này sao lại mê tín thế? Màu lông mèo đâu phải do chúng tự quyết định, lông đen một chút đã lôi cả địa ngục vào rồi, vậy có khác gì với mấy lời nói cổ hủ trong tiểu thuyết rằng con người tóc đen mắt đen là ác quỷ chứ.”
Hai viên cảnh sát: … Cậu thanh niên?
“Tôi là nhân viên phục vụ của tiệm cơm, làm ở đó khoảng ba tháng, ừm, thời gian khá ngắn, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ở nơi đấy đã xảy ra không ít chuyện.” Dường như lúc này Thẩm Vọng Lương mới trả lời câu hỏi của họ một cách chính xác: “Không dưới mười lần, toàn là nhìn thấy thứ kỳ quái, nghe thấy tiếng nước, tôi thậm chí còn cứu một vị khách, cô ấy ôm tôi khóc không thành tiếng.”
Hai viên cảnh sát gật đầu: “Chuyện này chúng tôi cũng đã nắm được, ông chủ của các anh vì không muốn ảnh hưởng đến việc kinh doanh, nên vẫn luôn bưng bít thông tin, camera gần hiện trường đều bị hỏng.”
“Các vị còn rõ hơn tôi nữa, lý do tôi báo cảnh sát là, mấy hôm trước đã xảy ra một vụ việc nhân viên bỏ việc hàng loạt. Khiến hơn nửa đêm tôi bị kéo lại làm việc, sau đó nghe thấy tiếng động, tôi tìm tới thì thấy mấy người họ ở trong nhà vệ sinh, miệng lảm nhảm nói nhăng nói cuội, ngày hôm sau liền xin nghỉ việc.”
Thẩm Vọng Lương thở dài: “Nhưng mà hình như ông chủ không có ý định tự kiểm điểm, nên tôi đành phải dùng cách này để ông ta chú ý một chút, không ngờ lại thật sự phát hiện ra thi thể.”
Hai viên cảnh sát: ... Toàn là nói nhảm, nhưng mà nhóm người xin nghỉ việc kia vậy mà đã vào nhà vệ sinh, đây cũng coi như là một tin tức.