Thẩm Vọng Lương vội vàng bò dậy, nhưng bỗng “cạch” một tiếng, cửa nhà vệ sinh bị khóa lại. Thẩm Vọng Lương lùi về sau hai bước, nhìn bóng người màu đen đang càng ngày càng tới gần và vươn bàn tay tanh hôi về phía anh. Thẩm Vọng Lương né tránh, nhưng chết tiệt, anh không thể tìm được nơi nào để trốn.
“Chết tiệt.” Thẩm Vọng Lương cũng không sợ thứ trước mặt, từ nhỏ đến lớn anh đã nhìn thấy nhiều thứ như vậy rồi. Loại Địa Phược Linh như này thường không thể đi ra ngoài, trừ khi bước vào địa giới nơi nó bị trói buộc, nghĩa là chỉ cần Thẩm Vọng Lương ra khỏi nhà vệ sinh này là sẽ không sao nữa. Nhưng mà quỷ hồn bám vào người anh lại cứ cố tình đẩy anh lại.
“Bất kể mi là thứ gì, cứ chờ đấy.” Thẩm Vọng Lương nhanh chóng lấy ra một lá bùa màu vàng từ trong l*иg ngực, bốp một tiếng dán lên người bóng đen. Từ nhỏ anh đã có thể nhìn thấy ma quỷ, đương nhiên là phải mang theo đồ phòng thân bên mình.
“Gàoooo aaaaa.” Bóng đen phát ra tiếng kêu khóc một cách vô thức, âm thanh hỗn loạn mơ hồ. Trên người bóng đen, nơi lá bùa màu vàng chạm vào bắt đầu bốc khói lên, tỏa ra mùi khét nồng nặc cay mũi. Thẩm Vọng Lương nhìn thấy, vậy mà lá bùa màu vàng lại bắt đầu bốc cháy, điều này có nghĩa là oán khí của quỷ hồn này vô cùng mãnh liệt, và chỉ chốc lát nữa thôi, quỷ hồn này sẽ thoát khỏi sự khống chế của bùa vàng.
“Mở cửa ra ngay!” Thẩm Vọng Lương đập cửa liên tục: “Hoặc là có ai đó tới đây cũng được.”
Lạch cạch lạch cạch, tí tách tí tách, tiếng nước chảy càng ngày càng gấp gáp. Thẩm Vọng Lương ngoái đầu nhìn lại, máu tươi đỏ thắm đang chảy ra từ vòi nước. Bóng đen gầm lên, trên mắt chảy xuống vệt máu, trông nó vô cùng điên cuồng và phẫn nộ.
Thẩm Vọng Lương lại lấy ra một lá bùa khác từ trong l*иg ngực và dán ở trên cửa, có thể nhìn thấy có làn khói đen đang bay ra từ trên cửa bằng mắt thường. Thẩm Vọng Lương quay đầu lại nhìn bóng đen kia, dù làm việc ở chỗ này đã được một khoảng thời gian rồi, nhưng anh cũng chỉ gặp quỷ hồn này vài lần mà thôi, anh không biết tại sao quỷ hồn này lại ở đây, cũng không biết tại sao nó cứ phải liên tục hù dọa người khác như vậy.
Thông thường, tất cả quỷ hồn đều không thể can thiệp vào nhân gian, cho dù có thể can thiệp thì cũng sẽ không có bất kỳ hành động nào, bởi vì ranh giới giữa Quỷ Giới và Nhân Giới rất rõ ràng, người chết và người sống không thể ở hòa hợp được với nhau, chỉ có những con quỷ đã mất đi lý trí mới liên tục quấy nhiễu Nhân Giới.
Lá bùa vàng dán trên đầu bóng đen đã sắp cháy hết, nhưng cửa vẫn không chịu mở ra. Thẩm Vọng Lương lấy ra lá bùa cuối cùng từ trong l*иg ngực, sau đó dán lên người mình, một lá cuối cùng này là để bảo vệ anh khỏi bị thương tổn.
“Cành cạch” một tiếng, cửa ra vào hé mở một khe hở, máu tươi trong bồn rửa tay đã tràn ra ngoài, chảy thành một vũng máu trên sàn nhà. Thẩm Vọng Lương đạp chân lên vũng máu, hừ lạnh một tiếng, mở cửa và định đi ra ngoài.
Nhưng lúc này, bóng đen đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của lá bùa vàng, nó tóm chặt lấy vạt áo của Thẩm Vọng Lương, bất chấp cả sự tổn hại mà lá bùa trên người Thẩm Vọng Lương gây ra cho nó. Nửa người Thẩm Vọng Lương đã ra khỏi cửa rồi, nhưng lại bị nó kéo lại, khiến anh nhất thời không thể ra ngoài được.
“Tiểu Thẩm? Tiểu Thẩm đâu? Ra đây giúp đỡ đi?” Thẩm Vọng Lương nghe thấy tiếng ông chủ gọi anh, e rằng sẽ lập tức biết ngay mình đang ở chỗ này, ông ta sẽ không trừ tiền lương của mình đấy chứ?
“Gào, gàooo gàooo.” Bóng đen gào lên, âm thanh quái dị kia lại khiến cho Thẩm Vọng Lương không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, và một cái liếc mắt này cũng chính là khởi đầu của mọi chuyện.
Bóng đen há to miệng, trong miệng trống rỗng đen như mực, đôi mắt của nó chứa đầy nước mắt bằng máu, trong mắt tràn ngập vẻ khóc lóc oan ức, như đang van xin Thẩm Vọng Lương hãy dừng lại, hãy lắng nghe nó nói.