Lục Diên Trì rất giỏi xã giao, Nhϊếp Hàm Viễn và Khang Thần cũng dễ chung đυ.ng.
Hai bên trò chuyện rất hăng say nhiệt tình.
Thời Tiên bắt đầu đi thu dọn hành lý.
Nhϊếp Hàm Viễn và Khang Thần thấy Thời Tiên thu dọn xong rồi, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào, giúp Thời Tiên chuyển nhà.
Học lực Thời Tiên vô cùng xuất sắc, sở thích cũng rất nhiều mảng, thời gian và tinh lực của cậu đều dành hết cho việc học và sở thích cá nhân. Vậy nên, ham muốn hưởng thụ vật chất cũng rất thấp, sinh hoạt của cậu đơn giản, quần áo giày dép chẳng mấy khi mua, chỉ có mấy bộ thay phiên mặc.
Nhưng nguyên cả một năm, xuân hạ thu đông bốn mùa đều có, vậy nên quần áo dày dép cũng có kha khá. Cộng thêm mấy thứ sinh hoạt linh tinh nữa.
Ngoài ra, nào đàn ghi ta, đàn điện tử, vợt chơi tennis, bóng rổ.
Đương nhiên, còn thêm một lượng sách khổng lồ.
Nếu mà chuyển nhà thật thì đúng là vất vả lắm. Bao nhiêu là đồ đạc thế này, trong khi Thời Tiên cũng không phải vội vàng chuyển hêt tất cả một lúc đâu. Bằng không thì còn nhiều hơn nữa.
Không có ba bạn cùng phòng này, thực dự là mình cậu một chuyến dọn không hết được.
Lục Dư Ninh cõng một balo quần áo và sách, còn kéo theo một chiếc vali đựng đầy giày và đồ điện tử nữa.
Nhϊếp Hàm Viễn cũng đeo một balo quần áo khác, xách thêm hai cái túi đồ dùng sinh hoạt to bự chảng.
Khang Thần bao đàn điện tử, vợt tennis với bóng rổ.
Việc nặng nhọc nhất dành cho Thời Tiên, cậu đeo đàn ghi ta còn phải ôm một hòm toàn sách nặng.
Thùng giấy dùng để chuyển nhà ấy mà, cái nào cái nấy đầy ăm ắp, chỉ cần liếc mắt nhìn sơ một cái thôi đã biết, nặng thấy bà luôn.
Lục Diên Trì phát hiện mình bị cho ra rìa trong hàng ngũ chuyển nhà, buồn cười hỏi: “Tôi thì sao!”
Thời Tiên nghĩ nghĩ, tháo đàn ghi ta xuống đưa qua để Lục Diên Trì đeo, cho anh có chút cảm giác cùng tham dự vào.
Lục Diên Trì im ỉm: “… Cậu đang xem thường ai đấy?”
Anh không nhận, tính đi lên bê cái thùng sách kia.
Thời Tiên lại không cho, buông đàn ghi ta, đi lên bê cái thùng kia trước.
Lục Diên Trì sửng sốt, rất nhanh anh cũng nhận ra, đây là đang giúp Thời Tiên dọn nhà. Bản thân cậu mà nhẹ nhàng quá thì không hay cho lắm, bản chất con người mỹ nhân cũng không phải như thế.
Anh đành đeo dàn ghita lên, đóng cửa lại rồi chạy đuổi theo.
Vốn dĩ Lục Diên Trì đã rất hứng thú với vị sắp trở thành bạn cùng phòng mới này rồi, đương nhiên anh sẽ theo chân Thời Tiên cùng xuống lầu.
Thời Tiên đang khiêng một thùng sách nặng cᏂị©Ꮒ, đi từ trong phòng điều hòa ra, chẳng mấy chốc cậu đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nhưng có một vài người, cho dù có toát mồ hôi như mưa, ướt dầm dề đi nữa cũng rất ưu nhã, hơn nữa còn cho người ta cảm giác thật dụ hoặc.
Tầm mắt Lục Diên Trì chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng Thời Tiên.
Thời Tiên nhạy bén nhận ra tầm mắt đang trần trụi đáng giá cậu kia.
Nhưng cậu không dao động.
Thời Tiên cũng từng lướt diễn đàn, cậu hoàn toàn đồng ý với phần đánh giá của đám nữ sinh về Lục Diên Trì.
Chàng sinh viên này có một đôi mắt đào hoa thâm tình, cho dù có đang nhìn ai cũng đều rất chăm chú mê người.
Anh đã nói rõ không chơi bede, ánh mắt dù có nhìn chằm chằm vào một nam sinh nào đó cũng chỉ vì muốn so sánh xem hai chàng botboy thì có khác gì không thôi. Thời Tiên còn chưa tới mức tự mình đa tình, cảm thấy anh có ý tứ gì khác với mình.
Có lẽ do trong đầu cậu có quá nhiều suy nghĩ miên man, không tập trung chú ý, trong tay còn ôm một thùng sách bị, tầm nhìn của Thời Tiên bị hạn chế không ít. Lúc bước xuống bậc thang cuối cùng, cậu cứ nghĩ là không còn bậc nữa, chân hơi bước bỗng, cứ thế chúi người về phía trước.
“Cẩn thận!”
Lục Diên Trì vẫn luôn chú ý tới Thời Tiên, lúc này thấy cậu sắp ngã sấp mặt, tay phải vươn ra muốn kéo người lại.
Năng lực vận động của Thời Tiên cực tốt, phản ứng nhanh lẹ, dưới chân lảo đảo một chút, lại được người kéo lại, rất nhanh, cậu đã đứng vững như thường.
Nhưng thật ra, tay Lục Diên Trì… đang đáp trên eo Thời Tiên rồi.
Anh ôm eo người đẹp, trong lòng lại xuất hiện một suy nghĩ cổ quái.
Anh nghĩ, eo Thời Tiên nhỏ thật chứ, còn hơi mềm mại nữa.
Khiến người ta nhịn không được muốn niết một đường.
Bản thân anh ấy mà, không có năng lực không chế cho lắm. Muốn niết thế là hành động theo bản năng luôn, đúng thật là niết một đường.
Niết xong rồi bản thân anh còn đang mê mang nữa chứ.
Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?
Tí nữa thì Thời Tiên ngã sấp mặt, lại bị Lục Diên Trì ôm thế kia, cũng xem như anh đang giúp cậu đi. Cậu đang định nói một tiếng cảm ơn, nào ngờ bàn tay ấm áp nóng bỏng trên eo cậu kia lại không nặng không nhẹ niết một đường.
Thời Tiên nghiêng đầu nhìn qua.
Lục Diên Trì nghĩ, mình niết cũng đã niết rồi, có gì đâu mà không dám thừa nhận. Anh cười rât gợi đòn, đánh giá một câu: “Eo cậu nhỏ thật đó, cảm giác rất dễ gãy á.”