Thập Niên 60: Mẹ Kế Dạy Chồng Dưỡng Con

Chương 10

"Hôn nhân là chuyện của riêng tôi, tôi không cần phải thương lượng với các người, các người đã đến rồi thì tôi chính thức thông báo với các người, tôi muốn ly hôn, ly sớm đi, nhìn Phương Khánh Sinh thêm một lần, tôi đều cảm thấy buồn nôn."

Vương Mạn Vân bình tĩnh nhìn Vương Mậu Huân, cô đã sớm đoán được rằng ông ta sẽ không đồng ý để mình ly hôn.

"Cha mẹ còn chưa chết, chuyện hôn nhân đại sự của con cái, bao giờ đến lượt con quyết định, chúng ta sinh con, nuôi con, chỉ cần con còn là người nhà họ Vương, hôn nhân của con là chuyện của cả nhà, sau này đừng nói gì đến chuyện ly hôn không ly hôn nữa, không may mắn, cũng không hay ho."

Vương Mậu Huân căn bản không nghe lọt tai lời Vương Mạn Vân nói, trực tiếp định nghĩa luôn.

"Em gái, em đừng hành động theo cảm tính, em nhìn những người hàng xóm xung quanh chúng ta xem, cô gái nhà nào lấy chồng tốt như em, mọi người đều rất hâm mộ em, em phải biết trân trọng, đừng làm ầm ĩ, em rể chẳng qua là giỡn đùa với mấy cô gái khác, chứ không phải chơi thật, em cần gì phải ly hôn, không cần thiết."

Vương Vĩnh Nguyên thấy em gái cãi nhau với cha, vội vàng khuyên can.

Ông ta nói toàn là tiếng Ngô mềm mại, nghe dễ nghe nhưng ý tứ lại khiến Vương Mạn Vân rất khó chịu.

"Anh cả, anh thông cảm cho Phương Khánh Sinh như vậy, chắc ngoài kia anh cũng chơi bời như thế nhỉ? Nếu không, sao có thể nhẹ nhàng như vậy mà nói ra những lời vô tình như thế với em gái ruột của mình, thật quá vô tình." Vương Mạn Vân đã sớm biết mỗi người nhà họ Vương là người như thế nào, Vương Vĩnh Nguyên không ủng hộ mình ly hôn, cô liền giở trò ly gián.

Dù sao thì bất cứ lúc nào, chỉ có khi dao rơi vào người mình mới biết đau.

"Em nói bậy bạ gì đó? Sao anh có thể đi lung tung bên ngoài!"

Vương Vĩnh Nguyên không ngờ lửa lại cháy lan đến mình, bị Vương Mạn Vân tạt nước bẩn, ông ta trực tiếp vỗ mạnh tay xuống cái bàn bên cạnh, trừng mắt nhìn em gái ruột, thật quá đáng.

Lời này có thể tùy tiện nói sao!

Đây rõ ràng là đang ly gián tình cảm giữa ông ta và vợ.

Đàm Hà Hoa vốn không định nói gì, kết quả trong chớp mắt, bà ta đã trở thành tâm điểm chú ý.

Phụ nữ khi bảo vệ hôn nhân là những người thà tin có còn hơn không có.

Tim bà ta run lên, tầm mắt liền chuyển sang Vương Vĩnh Nguyên bên cạnh, tại sao bà ta lại thấy sự hoảng loạn trong vẻ mặt hung dữ của ông ta, chẳng lẽ đúng như Vương Mạn Vân nói sao?

"Hà Hoa, em đừng nghe Tiểu Vân nói bậy, nó cố tình gây chuyện."

Mồ hôi lạnh trên lưng Vương Vĩnh Nguyên đã tuôn xuống.

"Có phải nói bậy hay không, trời biết, đất biết, anh cũng biết rõ trong lòng." Vương Mạn Vân lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

"Đủ rồi, bây giờ nói chuyện của em, đừng có kéo những chuyện khác vào, không có sự đồng ý của tôi, không được phép ly hôn." Vương Mậu Huân đau đầu, ông ta không ngờ rằng nói chuyện của cô con gái út lại kéo cả đứa con trai vào, thật chẳng khiến người ta yên tâm chút nào.

"Theo chính sách của nhà nước, các người có đồng ý hay không cũng không sao, tôi có quyền đệ đơn ly hôn lên tòa án, đến lúc đó đừng trách chuyện xấu của nhà họ Phương ầm ĩ khắp Thượng Hải." Vương Mạn Vân chưa bao giờ đánh trận không chuẩn bị.

Vương Mậu Huân tức giận trừng mắt nhưng tầm mắt lại rơi vào đầu vợ mình.

"Vân Nhi, hôn nhân không phải như vậy, từ xưa đến nay, có người đàn ông nào không lăng nhăng nhưng chỉ cần trong lòng họ còn có gia đình này, làm vợ thì phải nhắm một mắt mở một mắt, nếu không thì ai sống nổi, nghe lời mẹ khuyên, đừng ly hôn, chúng ta cũng là vì tốt cho con."

Cát Huệ kéo tay Vương Mạn Vân đi về phía phòng của con gái.

Nhà họ Phương bà ta đã đến không ít lần, tất nhiên biết phòng của con gái là phòng nào.