Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 8

Ôn chuyện dưới trời nắng gắt quả thật không phải chuyện nên làm, nhóm người đi đến nhà họ Vân. Giang Bác Hàm và Phó Mỹ Hà là người trưởng thành, từng trải qua không ít sóng gió, trên mặt cũng không để lộ vẻ gì. Nhưng hai cậu ấm Giang Yến Hoài và Giang Thính lại bị căn nhà lung lay sắp đổ trước mắt dọa sợ.

Không phải bọn họ chưa từng gặp người nghèo, chỉ là chưa từng gặp người nghèo đến mức này!

Trong nhà chỉ có một chiếc giường đơn, một chiếc ghế đẩu, một chiếc bàn, trong tủ đựng vài chiếc bát. Chiếc ghế đẩu nhường cho Giang Bác Hàm, hai người bọn họ chỉ có thể sợ hãi ngồi xuống mép giường.

Trên bàn có một chiếc cốc tráng men hơi hoen gỉ. Vân Tang vẫn rất hiếu khách, hắn cầm chiếc cốc men lên, đi đến góc nhà cầm phích nước nóng, rót một cốc nước ấm đưa qua. Hắn tỏ vẻ tuy không còn cốc nữa, nhưng trong tủ vẫn còn bát, vẫn có thể dùng để uống nước được.

Giang Bác Hàm và Phó Mỹ Hà vui vẻ nhận lấy, nhưng hai cậu ấm rõ ràng kêu khát trên đường, bây giờ lại im lặng một cách kỳ lạ.

Giang Yến Hoài đi đến trước tủ, nhìn đôi đũa đã mốc meo thiếu một chiếc, không khỏi trợn trắng mắt.

Hắn ta không biết chiếc đũa còn lại đã chạy đi đâu, đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc hắn ta ghét bỏ căn nhà rách nát này và Vân Tang.

Giang Thính cũng khéo léo từ chối, đáy mắt không còn nét thấp thỏm và sợ hãi khi cha mẹ chuyển dời yêu thương sang người khác. Cậu ta rất thông minh, biết đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh thế này nhất định hẹp hòi, vụng về ngu dốt, hoàn toàn không thể so sánh với đứa trẻ được tiếp thu nền giáo dục tân tiến ở thành phố lớn như cậu ta, năm nay Vân Tang mười sáu tuổi, tính cách đã định hình, làm sao có thể sánh được với cậu ta.

Đánh giá mọi thứ xung quanh, trên mặt Giang Thính thậm chí còn lộ vẻ thương hại Vân Tang khó phát hiện, xem ra cậu ta vẫn là người may mắn, cuộc sống ở vùng núi tồi tệ hơn cậu ta tưởng tượng rất nhiều!

Cho nên đầu thai thì đã sao, đầu thai chỉ là cửa ải đầu tiên, vận may sau khi đầu thai cũng rất quan trọng, mà cậu ta, chính là một người cực kỳ may mắn.

Vân Tang còn chưa biết đám người này đang nghĩ gì, hắn rót nước xong, Phó Mỹ Hà nhìn bức ảnh trên tường, nước mắt tuôn rơi, nói "Cảm ơn hai ông bà đã nuôi nấng con trưởng thành", tiện thể kể lại chuyện năm xưa hắn bị thất lạc. Hóa ra năm đó bảo mẫu nhà họ Giang phản bội, cố ý đánh tráo hắn và Giang Thính ở bệnh viện. Mà mẹ ruột của Giang Thính lại là nữ công nhân nhà máy có đạo đức thấp kém, bà ta không có khả năng cũng không muốn nuôi con, lập tức bỏ ra một số tiền, gửi đứa bé về quê cho xong chuyện.

Vì sự thờ ơ của người mẹ, đứa bé ở quê không được chăm sóc chu đáo, đương nhiên cũng xảy ra chuyện bị bọn buôn người bắt cóc.

Từ đó, con trai Giang Thính của nữ công nhân âm kém dương sai trở thành cậu ấm nhà họ Giang, đến tận mấy tháng trước, kết quả kiểm tra sức khỏe mới vạch trần mọi chuyện, mà đứa con ruột Vân Tang của nhà họ Giang lại bị bán đến ngôi làng nhỏ trên cao nguyên này, sống cuộc đời vất vả mười mấy năm.

Nhìn vào hoàn cảnh, đúng là Vân Tang đã sống rất khổ cực. Nhưng chuyện quá khứ đã qua rồi, cứ mãi chìm đắm trong quá khứ cũng không phải là cách, con người nên nắm bắt hiện tại mới đúng.

Giang Bác Hàm muốn tìm hiểu tình hình của con trai, liền hỏi: "Con có đang đi học không?" Trong căn nhà nhỏ này, trên mấy bức tường xám xịt dán đầy giấy khen, có thi toán, thi viết văn, chạy bộ thể dục thể thao, cán bộ xuất sắc, vân vân, từ tiểu học đến cấp hai, ánh vàng rực rỡ vô cùng bắt mắt. Tuy tài nguyên giáo dục ở đây lạc hậu, hàm lượng vàng trong giấy khen quá thấp, nhưng có thể nhận được nhiều như vậy, ông không khỏi nảy sinh một tia mong đợi vào việc học của con trai.

Nhưng câu trả lời của Vân Tang lại khiến ông nhíu mày.

"Tôi học xong cấp hai đã nghỉ một năm rồi." Vân Tang uống một ngụm nước, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ông bà mất rồi, trong nhà không còn dư tiền, tôi phải đi làm ruộng." Nếu không ruộng đồng bỏ hoang không có thu hoạch, ai nuôi sống nguyên chủ, giữa sinh tồn và học tập, hẳn đứa trẻ ba tuổi cũng biết nên lựa chọn thế nào.

Nghe thấy con trai bởi vì không có tiền đóng học phí mà phải bỏ học, Phó Mỹ Hà không dám tin che miệng khóc nức nở.

Ánh mắt hai cậu ấm lại hơi thay đổi, ánh mắt dừng trên người Vân Tang càng thêm kỳ quái: Cả học cũng không được học, người thiển cận chỉ biết làm ruộng như vậy, sau này thật sự sẽ có tiền đồ sao?