Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 6

Có lẽ bị cảm xúc trong lòng kích động, Du Tinh Không liền gọi điện thoại. Đầu dây bên kia điện thoại nghe được âm thanh của con gái không kịp giật mình, nghe được những việc con gái trải qua cũng lệ rơi đầy mặt: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Vụ án của Yến Trần thì mang tính chất nghiêm trọng hơn nhiều, số tiền liên quan lên đến mấy ngàn vạn, cho dù Cục Cảnh Sát thành phố A hay Cục Cảnh Sát địa phương cũng không dám qua loa. Con tin bình an trở về, mọi việc kế tiếp không cần Vân Tang tham dự nữa, tự nhiên sẽ có người đến tiếp nhận, bọn họ không màng sự bài xích của Yến Trần, gọi xe cứu thương tới đưa thằng nhóc rời đi.

Vân Tang cũng thức thời mà rời đi.

Cảnh sát ngăn hắn lại: “Bạn học Vân, đừng đi vội, cháu để lại số điện thoại đi, cháu đã trợ giúp cảnh sát chúng tôi phá một vụ án lớn, còn cứu được con tin, có lẽ người nhà sẽ muốn đích thân đến cảm ơn, cục cảnh sát cũng chuẩn bị cho cháu chút khen thưởng."

Vân Tang vừa lúc cũng không phải loại người “Làm việc tốt không lưu danh”, bất quá hắn cũng không có số điện thoại, đành phải đưa cho cục cảnh sát số máy bàn nhà thôn trưởng, sau đó liền trở lại núi.

Tháng chín gió về, mấy mẫu đất của Vân gia cũng đến mùa gặt, sau khi kế thừa ký ức của nguyên chủ, Vân Tang phát hiện mình vô cùng bận rộn.

Mệt nhọc một ngày, hắn trở lại căn nhà nhỏ tồi tàn của mình, trước tiến lấy cho cho mình một chậu nước để tắm rửa. Xà phòng chỉ còn một khối nho nhỏ, Vân Tang tìm nửa ngày cũng không thấy dầu gội đầu, chỉ có thể tạm dùng khối xà phòng để gội đầu.

Nhận thức đối với sự nghèo khó ở đây cũng nâng thêm một tầng cao mới, hắn thầm quyết định ngày mai nhất định phải xuống núi mua dầu gội đầu, sau đó liền lên giường nhắm mắt ngủ, phảng phất mấy chuyện kịch tính ngày hôm nay chưa từng phát sinh.

Ngày hôm sau trên con đường đến tiểu sơn thôn.

Do không thể chịu được con đường lầy lội gồ ghề, hai chiếc xe hơi sang trọng đã bị trầy xước đến không thể nhận dạng cuối cùng bắt buộc phải dừng lại: “Thưa tiên sinh, con đường phía trước khá hẹp, xe thật sự không thể đi tiếp được.” Ngụ ý là bọn họ chỉ có thể tự mình lên núi.

Đám người ngồi trên xe lần lượt bước xuống.

Ngôi làng miền núi hoàn cảnh nghèo nàn, mấy ngôi nhà thấp lẹt tẹt lộn xộn, trên tường dán đủ loại quảng cáo bán thuốc, chữa vô sinh hiếm muộn.... Ngay cả cột điện cũng nghiêng nghiêng ngả ngả. Trên con đường lầy lội không chỉ có bùn đất mà còn có phân của gia súc để lại.

Mùi hôi thối nồng nặc.

Mấy người xuống xe lấy khăn tay ra, nhịn không được che kín miệng mũi, cố nhịn cơn buồn nôn nơi cuống họng.

Thôn dân đi qua đều mặc những bộ đồ cũ kĩ lỗi thời, tinh thần u ám, vẻ mặt nặng nề, da thịt đen sạm thô ráp.

Phó Mỹ Hà đã suy nghĩ rất nhiều, lớn lên ở một nơi như vậy, dáng vẻ của con trai nàng dù ít dù nhiều cũng sẽ có dáng vẻ giống như thôn dân ở đây, chật vật dơ bẩn, nhưng dù sao đó cũng là máu thịt mà nàng mang thai mười tháng đứt ruột sinh ra, khó tránh khỏi đau lòng một trận: "Đứa bé kia sống ở nơi này nhất định đã phải chịu rất nhiều ủy khuất.”

Mẫn cảm nhận ra cảm xúc của mẹ nuôi, tim Giang Thính đột nhiên nhảy lên, theo bản năng cắn môi dưới, gương mặt toát ra vẻ áy náy, hốc mắt hồng hồng nói: “Đều là do con không tốt, người đáng lẽ ở đây chịu khổ vốn phải là con mới đúng.”

"Giang Thính, đây không phải lỗi của em, lúc đó em vẫn chỉ là một đứa trẻ thì có thể làm cái gì?" Nhìn thấy sự bất an trong mắt Giang Thính, là một người anh trai, Giang Yến Hoài theo bản năng bênh vực người của mình nói.

Suy cho cùng hắn và Giang Thính cũng là anh em chung sống dưới mái nhà hơn mười năm, cho dù bây giờ biết được không phải anh em ruột, nhưng tình cảm hơn mười mấy năm không phải cứ mất là mất, thấy cha mẹ sau khi tìm được tung tích của người em trai mất tích, lại xem nhẹ cảm thụ của Giang Thính, hắn liền nhịn không được căm giận bất bình.

Ngồi xe từ thành phố A một đường chạy đến đây, đường xá xa xôi lại xóc nảy khó đi, làm dạ dày hắn lộn tùng phèo rất không thoải mái.

Hơn nữa thời tiết nơi này oi bức nóng nực, nắng gắt cuối thu thế tới rào rạt, đi một hồi, đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của hắn đã xấu xí dơ bẩn, khiến tâm tình Giang Yến Hoài khó tránh khỏi cực kì bực bội, bởi vậy nói không lựa lời: “Con đã nói rồi, con chỉ có một đứa em trai duy nhất là Giang Thính, còn cái tên em trai ruột không biết từ đâu chui ra kia, con sẽ không chấp nhận!”

Cái nơi khỉ ho cò gáy chết tiệt này, lúc hắn đến dưới chân núi có chút thèm thuốc lá, định móc ví ra mua một bao, kết quả quay đi quay lại, hắn phát hiện ví và điện thoại của mình đã không cánh mà bay. Sống ở cái nơi ghê tởm như vậy sao có thể là người tốt!

Giang Yến Hoài tức giận, không chịu thừa nhận bản thân đang giận chó đánh mèo.

“Yến Hoài, sao con có thể nói như vậy? Nó là em trai ruột của con!" Phó Mỹ Hà không thể chấp nhận mấy lời này, lập tức tức giận rống lên. Giang Bác Hàm là trụ cột gia định cũng dùng ánh mắt không đồng tình liếc xẻo con trai lớn một cái.

“Ha, em trai?.” Nghe thấy cái từ này, Giang Yến Hoài dùng vẻ mặt khinh thường nhìn về phía bên đường, hai tay soái khí cắm túi quần, khóe miệng trào phúng hơi cong lên, hiển nhiên hắn đối với cậu em trai này cũng không chào đón.

Đi được nửa giờ, bọn họ gặp được một thiếu niên đang làm việc giữa cánh đồng. Đối phương cầm liềm trong tay, giơ lên

hạ xuống, mỗi lần hạ liềm đều mang theo tiếng xé gió, lúa vàng trên đồng theo mỗi lần chém đều lần lượt ngã xuống đất, vụt một tiếng, cả đám ngã xuống như ngã rả, giống như phim hành động võ thuật kịch tính.

Bọn họ nhịn không được xem đến ngây người.