Nghe Nói Ta Từng Là Một Đại Lão

Chương 1: Mất kí ức

Bị thanh âm trong thời không xa xôi đánh thức, Vân Tang chậm rãi mở mắt, hắn phát hiện mình đang nằm trong một ngôi nhà ngói cũ kỹ.

Trong phòng có một chiếc giường đơn, chăn bông trên người vì cũ kĩ mà mang một hương vị khó ngửi, cạnh gầm giường là một đôi dép lê cùng một đôi giày thể thao đã đi đến sờn màu, không còn thấy rõ màu sắc nguyên bản, cửa sổ rách nát đang đóng kín, nhưng ánh nắng vẫn lọt vào khe hở tiến vào, khiến hắn thấy rõ bụi bặm bay múa trong không khí.

Trên tường treo một bức ảnh đen trắng, bên trong là một đôi vợ chồng già tóc đã bạc trắng hòa ái và một nhóc con vóc người gầy gò, có lẽ xuất phát từ loại trực giác nào đó, Vân Tang cảm thấy mình chính là đứa nhóc trong ảnh, mà đôi vợ chồng già kia cũng đã không còn nữa.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đeo giày vào, lật tìm đống giấy vụn trên bàn sách, cuối cùng ở trên một tờ giấy kiểm tra tìm được tên của mình.

“Vân Tang……” Rõ ràng ký ức đã mất hết, nhưng khi nhấm nuốt cái tên này, trong lòng hắn lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, phảng phất cái tên này đã cùng hắn chứng kiến tất thảy trần thế túc duyên.

Hắn nghiên cứu lòng bàn tay chai sạn của mình, trực giác lại lần nữa nói cho hắn, đây là đôi bàn tay làm việc nhà nông, hẳn là không phải của hắn, tay của hắn không thô lệ như vậy, tay của hắn nên cầm thanh phong kiếm ba thước, dẹp yên bất bình chốn nhân gian.

Trong đầu chợt lóe mốt bóng dáng tóc đen bạch y, đầu Vân Tang đau như muốn nứt ra, đơn giản không nghĩ nữa.

Kỳ quái chính là, khi hắn đối mặt với sinh hoạt hiện đại cũng không hoàn toàn xa lạ, hắn ở trong ngăn kéo lục lọi, rất nhanh liền tìm được giấy chứng minh nhân dân, ký ức trong đầu cũng khôi phục được một chút: Chủ nhân thân thể này gia cảnh bần hàn, 16 tuổi, ông bà nội nuôi dưỡng hắn đã qua đời vào năm kia, từ đó hắn một mình một người sinh hoạt, bởi vì lo không nổi học phí, hắn đã sớm bỏ học được một năm.

Đây là một vùng núi xa xôi thuộc tỉnh Cao Nguyên, giao thông vô cùng bất tiện. Dưới chân núi là một thành thị cỡ nhỏ, an ninh hỗn loạn, là nơi tam giáo cửu lưu tụ tập, thường xuyên xảy ra nạn trộm cắp, móc túi, thu phí bảo kê. Ngôi làng này nhìn chung vô cùng nghèo nàn, trong nhà chẳng có đồ đạc gì giá trị, ngay cả trộm cũng chẳng buồn đến thăm.

Đám trộm cướp đó vô cùng hung hăng ngang ngược, nghe nói năm kia có cái chương trình mang tên biến hình kế nhìn trúng cái địa phương mang đậm phong cách dân tộc thiếu số này, muốn đưa trẻ em thành thị đến đây thể nghiệm sinh hoạt, kết quả buổi tối cùng ngày hôm đó, chiếc xe Minibus của tiết mục tổ đã bị người đánh cắp, sau khi báo cảnh sát cũng tìm không được. Đợi đến khi tìm được, chiếc Minibus kia sớm đã thay hình đổi dạng bị qua tay không biết bao nhiêu người.

Thủ pháp vô cùng thuần thục.

Cuối cùng đương nhiên mọi việc đều không giải quyết được gì.

Vân Tang ra cửa rửa mặt, hắn liền thấy một đứa nhóc đi ven đường, trên lưng mang một đống củi khô cao bằng nửa người đàn ông trưởng thành, thấy hắn thắng nhóc còn ồm ồm chào hỏi: "Anh Vân Tang." Nói xong liền cúi thấp đầu, không hé răng mà đi rồi.

Tận mắt nhìn thấy bộ quần áo rách rưới cùng khuôn mặt lấm lem của thắng nhóc, Vân Tang mới chậm chạp nhận ra, ngôi làng thậm chí còn nghèo hơn hắn nghĩ rất nhiều. Có lẽ hắn ở trong mắt những người khác cũng trông như thế này đi.

Hắn tiếp tục rửa mặt. Lúc này, lỗ tai nhạy bén của hắn bắt được chút động tĩnh, đó là tiếng khóc yếu ớt của một người phụ nữ, còn có âm thanh của tấm ván gỗ bị đóng, không gần cũng không xa, nhưng sau khi lặp lại vài lần, Vân Tang vẫn ra được.

Tìm kiếm một hồi, hắn đến gần ngôi nhà ngói bỏ hoang cách vách, nhìn đến trước cửa bờ cát có hai chữ “Cứu mạng”.

Rõ ràng là một nhà bị bỏ hoang, lúc này lại đóng chặt, bản thân nó vốn đã rất quỷ dị, âm u cũ nát. Cửa sổ đã hỏng không thể đóng lại, qua khe hở to bằng bàn tay, Vân Tang có thể nhìn thấy một người phụ nữ ở trong nhà, đôi mắt tràn đầy bất lực và cầu cứu, miệng nàng bị dán băng keo, tay chân bị trói ra sau lưng, chỉ một vài ngón tay có thể hoạt động.

Tiếng gõ lên tấm gỗ không ngừng vang lên từ phía sau nàng. Thấy Vân Tang đến gần qua khẽ hở cửa sổ, đôi mắt nàng sáng lên, nước mắt nhịn không được tuôn rơi.

Nhưng Vân Tang lại mặt không biểu tình mà xoay người chạy đi, làm biểu tình của nàng nháy mắt đông cứng đọng lại trên mặt.

Vừa rồi Vân Tang đã quên nói, ở cái nơi trị an hỗn loạn như nơi này, loại việc bắt cóc lừa bán người ở đây cũng đã là việc thường thấy, nguyên chủ chính là đứa nhỏ bị lừa bán đến này vùng núi này, khi còn ở trong tã lót đã được một cặp vợ chồng già không có con cái dùng một vạn mua về, xuất thân của hắn trong cái thôn này cũng không phải việc gì bí mật.