Trong khoảnh khắc vừa bước vào cửa, Lý Mặc giống như bị thứ gì đó đẩy văng ra ngoài, đứng bên ngoài oán hận nhìn chằm chằm hai người.
Phó Vân Thu nghĩ lại vẫn rùng mình: "Sao cậu biết nữ quỷ không thể vào được trong này thế?"
Kiều Dục Chu: "Tôi đã tỉnh lại từ lâu, lúc đó nữ quỷ vẫn đang canh giữ ở ngoài cửa, cô ta có thử đi vào trong nhưng lại bị hai tấm bùa màu vàng dán trong cửa chặn lại. Mà nhà thờ tổ này cũng có nó! Chắc chắn đó là một cơ chế bảo vệ tạm thời của trò chơi!"
Phó Vân Thu trầm ngâm nói: “Khả năng quan sát của cậu trâu bò thật.”
Đến lúc này anh ta mới nhìn thấy Kiều Dực Chu ăn mặc phong phanh, cả người ướt như chuột lột. Mái tóc đen dài dính sát vào xương quai xanh, che khuất một nửa chiếc cổ trắng như tuyết.
Chiếc váy đỏ cậu đang mặc nổi bần bật trong bóng tối vô tận, giống như màu sắc sặc sỡ duy nhất trong một thế giới chỉ có đen và trắng vậy.
Kiều Dục Chu ôm chặt cánh tay mình run lẩy bẩy, cặp lông mi dày cộp cũng dính vài hạt mưa, nôm cực kỳ đáng thương.
Phó Vân Thu nhớ đến lúc cậu ngã nhào vào người anh ta, bộ dáng lúc đó của cậu không có miếng sức lực nào, yếu đuối lại bất lực.
——Những thứ yếu đuối vẫn luôn có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của một thằng đàn ông.
Phó Vân Thu cởϊ áσ khoác của mình ra rồi ném thẳng lên đầu Kiều Dục Chu: "Mặc vào đi, đừng để bị cảm."
Kiều Dục Chu lạnh đến mức run lên cầm cập, vừa nghe thấy Phó Vân Thu nói thế thì không khỏi ngẩn ngơ.
Lại ngẩng đầu lên, có thể thấy rõ vành tai đối phương đỏ bừng.
Anh da đen đầu đầy dấu chấm hỏi(*)???? Cậu không biết tại sao đối phương lại phản ứng như thế này. Sau đó cậu cúi đầu nhìn xuống, chợt nhìn thấy cặp đùi trắng tinh của mình bị mưa tạt ướt, cho chiếc váy đỏ dính sát vào da thịt gợi nên một chút quyến rũ.
Ố, chó chết.
Gương mặt Kiều Dục Chu tối sầm, nếu có một cô em cực kỳ đáng thương đang đứng ở trước mặt mình, cậu có cởϊ qυầи cởϊ áσ săn sóc cô gái ấy không?
Nhưng cậu đã trở thành cô em ấy rồi.
Tim đau quá man!
Kiều Dục Chu giơ tay kéo chiếc áo ấy xuống, vào đúng lúc cậu định mở miệng nói gì đó, tiếng nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên bên tai: “Cảnh báo… đừng có OOC, đứng im khóc là đánh bay được lệ quỷ rồi."
Kiều Dục Chu: "..." Tôi không có muốn khóc thút thít với lệ quỷ! ! !
Nhưng cậu cũng đã bước qua nên đành phải vén quần áo lên cao. Phó Vân Thu thấy thế cũng phải phản ứng lại.
Phó Vân Thu: "Làm sao vậy?"
Cậu không thể hành động kỳ lạ được, cậu vừa mới chịu cảm giác bị nữ quỷ ám xong, lỡ mà đối phương nổi lên lòng nghi ngờ thì sẽ rất rất khó giải thích được.
Khóe môi Kiều Dục Chu cong lên: "Tay tôi đau, anh mặc vào giúp tôi đi."
Trong mắt cậu lóe lên một tia sáng, chờ cho đối phương tức giận xong là cậu đã có thể tìm một lý do nào đó để đường ai nấy đi rồi.
Kiều Dục Chu khéo léo che giấu tâm trạng đắc ý của mình, nghĩ rằng đối phương nhất định sẽ cảm thấy cậu phiền phức.
Mày tuyệt vời quá, tao ơi.
Vậy mà cũng có thể nghĩ ra một cách ngang ngược như thế chứ lị!
Nhưng ai có thể ngờ rằng, dây áo của chiếc váy đỏ Kiều Dực Chu đang mặc lại tụt xuống ngang vai, nửa che nửa lộ khiến lòng người ngứa ngáy không chịu nổi.
Đôi mắt đào hoa(*) nhìn anh ta đầy đưa tình thế kia, như thể mọi màu sắc của nước, ánh sáng lẫn núi non đều hòa vào trong đó.
(*)mắt dài, lòng trắng và đen rõ ràng, đuôi mắt nhọn cong lên. Đôi mắt long lanh, mơ màng, thu hút ánh nhìn đầy ấm áp và quyến rũ.
Vậy mà anh ta cứ như băng đá, đôi mắt vẫn trong veo, cứ như thể anh ta không hề liên quan gì đến những thứ gọi là ham muốn này vậy.
Hai tai Phó Vân Thu đều đã đỏ bừng, đột nhiên đôi mắt sắc bén ấy lại nhìn thấy khuỷu tay của đối phương sưng tấy lên, hồi nãy lúc đang chạy trốn đã va vào đâu đó rồi sao?
Đột nhiên anh ta cảm thấy có hơi áy náy. Thế mà trong tình huống này, Kiều Dục Chu lại không rêи ɾỉ một tiếng nào hết. Là do cậu ấy không muốn làm anh ta mất tập trung sao?
Phó Vân Thu cầm lấy áo khoác rồi bắt đầu mặc vào cho cậu.
"Đưa tay ra."
Kiều Dục Chu trợn tròn mắt: "???"
Anh ấy khổ sở hỏi: "Anh không chê tôi phiền phức à?"
Phó Vân Thu: "Tay cô đang bị thương nên không giơ lên được, sao tôi có thể chê cô phiền phức được chứ? Huống chi, cũng là do hồi nãy tôi chạy quá bất cẩn…”
Kiều Dục Chu càng thắc mắc hơn: “Đang trong tình thế nguy hiểm mà tôi còn ngang ngược thế này, lại còn đòi người khác bế, đòi người ta dìu. Anh phải trách móc tôi, khinh bỉ tôi chứ?!"
Phó Vân Thu càng nghe cậu nói càng cau mày chặt hơn: "Đừng có tự coi thường mình như vậy!"
Hình như Phó Vân Thu rất tức giận: "Khuỷu tay cô va vào đâu đó bị thương cũng chẳng hó hé câu nào. Nếu tôi còn trách móc cô nữa thì tôi có còn là một thằng đàn ông nữa không?"
Kiều Dục Chu há miệng thở hổn hển, nuốt lời nói vừa đến bên môi xuống bụng: "..."
Cậu từ bỏ giãy dụa, ngoan ngoãn giơ tay lên để Phó Vân Thu mặc áo khoác vào cho mình. Đầu óc Kiều Dục Chu vẫn còn mơ hồ, không hiểu rốt cuộc mình đã sai ở đâu mà Phó Vân Thu lại có phản ứng này.
"Đừng đứng ở đây mãi, đi vào trong nhìn xem."
Kiều Dục Chu kéo Phó Vân Thu đi sâu vào bên trong. Toàn bộ sân được xây dựng theo kiểu tứ hợp viện(*), treo đầy những dải vải màu đỏ như bị nhuốm đẫm máu người.
(*) Là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có nhà chính nằm ở hướng Bắc- Nam, nhà ngang nằm ở hướng Đông - Tây. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Thay vì treo cờ trắng và người giấy, nó thực sự được treo đầy những món đồ tà ác ấy.
Nhân cơ hội này, Kiều Dục Chu hỏi hệ thống: "Phương Viêm là anh trai kế của nguyên chủ, vậy Phó Vân Thu và nguyên chủ có quan hệ như thế nào vậy?"
Hệ thống: "Không quen không biết. Phó Vân Thu là cục cưng của Phương Diễm, anh ta cho rằng cậu sẽ làm bẩn mắt Phó Vân Thu."
Kiều Dục Chu: "..."
Hệ thống: "Nếu cậu muốn tránh chuyện bị Phương Diễm đẩy cho đám lệ quỷ xé xác, cậu có thể thử giành lấy ấn tượng tốt của Phó Vân Thu trước."
Kiều Dục Chu nghe tai này ra tai kia, luôn cảm thấy rằng cậu chỉ là một thằng con trai, sao có thể giành ấn tượng tốt của một thằng khác chứ?
Đi sâu vào bên trong, nhà thờ tổ tối om được dán đầy bùa màu vàng. Phía trên treo cực kỳ nhiều bài vị, giống như những đôi mắt đang theo dõi người ta vậy.
Kiều Dục Chu cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng lại bất lực vì đây là nơi an toàn nhất vào lúc này.
Kiều Dục Chu: "Ngồi xuống đi, lấy lại miếng sức trước đã."
Phó Vân Thu ‘ừ’ một tiếng, hơi ngạc nhiên nói: "Rất ít khi có thể nhìn thấy người chơi mới bình tĩnh như cô, chắc hẳn cô có tiềm năng rất tốt."
Kiều Dục Chu: "Tiềm năng?"
Phó Vân Thu: “Quên nói với cô, đây là lần đầu tiên cô tham gia trò chơi, độ khó sẽ thấp hơn những những người chơi khác một tí. Mà Phương Diễm là đội trưởng của đội E chúng tôi, anh ấy đã chơi được ba trận rồi. Mà có vẻ hai người là người quen ngoài thế giới thật có đúng không?”
Kiều Dục Chu lúng túng nói: “… Có chút xích mích nhỏ.”
Phó Vân Thu: “Đã ở chỗ này rồi thì dù có xích mích nhỏ gì cũng phải nhịn xuống là tốt nhất, sống sót mới là chuyện quan trọng nhất."
Vừa rồi Phó Vân Thu không nghe theo theo Phương Diễm đẩy cậu ra ngoài, vì vậy Kiều Dục Chu cũng buông lỏng cảnh giác với anh ta. Nghe Phó Vân Thu nói xong, cậu cũng biết anh ta đang quan tâm đến cậu, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Kiều Dục Chu: “Thực ra, Phương Diễm là anh trai tôi."
Mặc dù không còn ký ức của nguyên chủ, nhưng chắc chắn hệ thống sẽ không cung cấp những không tinh lừa đảo.
Phó Vân Thu: "Vậy giải quyết cũng dễ hơn rồi."
Kiều Dục Chu: “Dễ cái gì mà dễ? Mẹ tôi tái hôn, anh ta là anh trai kế của tôi."
Khoảng cách này thật là sâu.
Hai người đang nói chuyện thì sấm sét đánh vào cửa, một cây hoa hòe cổ thụ trong sân đổ xuống đất, đè vào bên trong.
Kiều Dục Chu giật mình, nhanh chóng kéo Phó Vân Thu chạy vào sâu bên trong. Cây hoa hòe cổ thụ đè nát xà nhà, vô số viên ngói vỡ vụn rơi xuống đất tạo thành một đống lộn xộn.
"Chết cha!"
Phó Vân Thu đang ngồi dưới đất lập tức đứng dậy, theo bản năng chắn Kiều Dục Chu ra sau lưng.
Kiều Dục Chu nhìn chằm chằm ra bên ngoài: "Chắc là lá bùa màu vàng ngoài cửa đã bị đè xuống rồi, Lý Mặc ... nữ quỷ sẽ vào đây nhanh thôi!"
Biểu cảm của Phó Vân Thu thay đổi, anh ta lập tức kéo Kiều Dục Chu trốn ở dưới bàn, nơi đặt lư hương bài vị. Nơi này được một tấm vải đỏ che lại, đó là nơi duy nhất có thể ẩn náu.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ hẹp, tim Kiều Dục Chu đập rất nhanh, cậu giơ tay bịt kín bưng miệng Phó Vân Thu lại vì sợ nữ quỷ phát hiện ra họ.
Phó Vân Thu hơi cúi đầu, hình như anh ta còn có thể ngửi được mùi hương của đối phương xộc thẳng vào đầu anh ta.
Đôi môi của anh ta như đã chạm vào những ngón tay mềm mại, mềm mại lại nhẵn mịn của đối phương, cái chạm ấy mát lạnh như chạm vào ngọc thạch, khiến cho Phó Vân Thu hơi mất tập trung.
Cái chết và bóng tối ở khắp mọi nơi. Lý Mặc bị nữ quỷ nhập vào cũng càng ngày càng đến gần, mái tóc màu đen của anh ta giống như có sự sống riêng, bò lết trên mặt đất như một con rết.
Trái tim của Kiều Dục Chu vọt lên tới cổ họng, cả người căng cứng như dây cung.
Lý Mặc đã tới gần bọn họ rồi, bàn tay trắng xát đã nắm lấy tấm vải đỏ bên dưới bài vị.
Chỉ một giây nữa trước khi hai người họ bị phát hiện.
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng la hét: "A a a, chỗ này cũng có quỷ!!!"
Ngoài cửa có người!