Khi Magnus tỉnh dậy, anh cảm nhận được một cảm giác sảng khoái chưa từng có. Giống như là cho dù có bị thương hôn mê hay không, thì có lẽ anh cũng chưa bao giờ được ngủ ngon đến vậy.
Có một hơi thở đều đặn phả ra bên cạnh anh. Người đàn ông lớn tuổi nghiêng đầu nhìn sang, ngay lập tức thấy được một khuôn mặt trẻ tuổi đang nhắm mắt ngủ say.
Trong lòng Magnus tràn ngập hạnh phúc khi nhận ra đó là ai. Chỉ cần nhìn thấy chồng anh đã mang lại cho anh những cảm giác ấm áp và an toàn nhất. Anh tham lam dùng hai mắt mình vẽ lại từng đường nét tuyệt đẹp trên gương mặt đó. Mái tóc xoăn mềm mại rủ xuống trán, sống mũi cao thẳng khẽ phập phồng, đôi môi đầy đặn màu hồng nhạt tự nhiên khiến cổ họng Magnus đột nhiên khát khô, cực kỳ ước ao được chạm môi mình lên đôi môi ấy.
Magnus chưa bao giờ nói dối khi nghĩ rằng Alec là chàng trai đẹp nhất mà anh từng thấy. Cậu đã dễ dàng cướp đi hơi thở của anh chỉ bằng một cái nhìn từ đôi mắt xanh sẫm tròn xoe đó.
Cho dù đôi mắt mà anh yêu nhất lúc này đã khép lại, nhưng nó lại tạo cơ hội cho anh được chiêm ngưỡng hàng mi dày khẽ rung rinh như cánh bướm. Những sợi lông mi cong vυ't chụm lại vào nhau, tạo ra một bóng mờ trên gò má nhợt nhạt của chàng trai.
Alec là người da trắng, làn da trắng nõn không tì vết của cậu khiến những vệt ửng hồng luôn hiện rõ mỗi khi cậu cảm thấy xấu hổ. Thật vinh dự làm sao khi anh lại có đặc quyền được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mê hồn ấy ngay khoảnh khắc đầu tiên Magnus nhìn thấy cậu.
Chỉ một xưng hô đơn giản như "em yêu" cũng khiến đôi mắt xanh của Alec mở to, gò má trắng nõn lập tức trở nên phớt hồng tựa như ánh nắng ban mai của buổi bình minh. Biểu cảm đáng yêu đó đã đánh cắp trái tim của Magnus trong nháy mắt, khiến lòng anh hân hoan rộn ràng khi biết được Alec chính là chồng anh.
Magnus yêu quá. Anh không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên cho đến khi nó xảy ra với chính anh. Không ai có thể hiểu được cảm giác trống rỗng trong tâm hồn khi anh thức dậy mà không có lấy một mảnh ký ức. Mọi thứ đều trắng xoá như một tờ giấy còn chưa kịp viết chữ, tất cả mọi âm thanh xung quanh đều trở nên mờ ảo mơ hồ cho đến khi Alec bước vào thế giới đó.
Alec, người mà bác sĩ đã nói là chồng của anh, đó là từ đầu tiên mà anh nghe được kể từ giây phút anh tỉnh lại. Nó giống như một phép mầu nhiệm, một loại phép thuật trong cổ tích nào đó mà anh biết là không hề tồn tại, nhưng Alec lại chính là nó.
Tất cả cảm giác trống rỗng và xa lạ đều không còn nữa, cả thế giới của anh lại bắt đầu xoay quanh trục của nó, thứ quý giá mà vũ trụ âu yếm gọi là "chồng của Magnus".
Và bây giờ anh đang ở đây, cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi có chồng mình nằm bên cạnh. Bàn tay yếu ớt vươn ra nắm lấy bàn tay to lớn của cậu, đan mười ngón tay của họ vào nhau.
Chính giây phút ấy, anh biết anh đã tìm thấy nhà.
Alec chính là "nhà" của Magnus.