Độ Kiếp Chi Vương

Chương 18: Rất khó giao lưu (2)

"Chân nhân, đệ tử Huyền Thiên Tông này rốt cuộc có lai lịch ra sao?" Ở sau lưng Bạch Khê chân nhân nam đồng tên là Lý U Thước tò mò nhìn Vương Ly, hắn thậm chí không khỏi mỉm cười.

Dù là nó, cũng đoán ra hai kiện phi độn Pháp bảo kia đều là của tu sĩ Hoa Dương Tông.

Vậy mà tu sĩ Huyền Thiên Tông này đoạt pháp bảo của Thông Huệ lão tổ ngay trước mặt những tu sĩ Hoa Dương Tông, còn hỏi ngược lại người tới là ai.

Cái này hình như... có hơi lố.

Bạch Khê chân nhân trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái.

Ông ngưng mắt nhìn Vương Ly trên mảnh đất cháy sém, phải mất mấy hô hấp, mới chậm rãi thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Huyền Thiên Tông cùng Tiên Kha Tông ta, cùng với Hoa Dương Tông đều thuộc nhóm 72 tiên môn chính thống tại Tiểu Ngọc Châu. Trong tất cả tiên môn chính thống tại Tiểu Ngọc Châu, giờ thực lực của Huyền Thiên Tông ở hạng bét, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, Hoa Dương Tông trước đây cũng thực lực yếu, nhưng hôm nay Thông Huệ lão tổ Kết Anh thành công, chắc Hoa Dương Tông sẽ dựa vào đó tiến vào mười vị trí đầu trong 72 Tiên môn, một tông môn cường thịnh hay không, sẽ quyết định bởi những tu sĩ có tu vi cao nhất trong tông môn. Giờ Huyền Thiên Tông không tốt, nhưng trong lịch sử của Tiểu Ngọc Châu, 3 vị tu sĩ lợi hại nhất thì có 2 xuất xứ từ Huyền Thiên Tông."

Lý U Thước lập tức giật nảy mình, nói: "Vậy là nội tình cực kỳ thâm hậu."

Bạch Khê chân nhân vô thức nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nói sâu về vấn đề này với Lý U Thước, ông chỉ nói tiếp: "Tên đệ tử Vương Ly của Huyền Thiên Tông này, hắn có một sư tỷ tên là Lữ Thần Tịnh, nếu như truyền ngôn không giả, sư tỷ hắn trời sinh Tiên linh căn, tư chất kinh người, nhưng lúc Trúc Cơ Kết Đan lại độ kiếp thất bại, không chỉ là Kim Đan hỏng, cả thần hồn cũng chịu trọng thương, thần trí xảy ra vấn đề. Dù là ở bên trong Huyền Thiên Tông, nàng thỉnh thoảng chỉ cần một lời không hợp là lại muốn tự bạo Kim Đan. Vì ngăn ngừa nàng gây ra mầm tai hoạ, Huyền Thiên Tông tìm một tòa Cô Phong cho nàng tu hành, chư phong còn lại đều không cho nàng tiến vào. Đệ tử Huyền Thiên Tông trong toà Cô Phong kia đều được cũng đưa về chư phong còn lại, nghe nói chỉ duy nhất Vương Ly lưu lại."

Lý U Thước trừng mắt cực lớn, nói: "Chân nhân, Vương Ly không sợ bị hại sao?"

Bạch Khê chân nhân nhìn Vương Ly ở đằng xa, trong mắt có chút thưởng thức và đồng tình, nhưng ông cũng chỉ lạnh nhạt nói: "Nghe nói Vương Ly này không tệ, sư tỷ hắn có mấy lần phát bệnh, thiếu chút tự bạo Kim Đan, nhưng đều được hắn nghĩ cách giải cứu."

"Nguyên lai là tiểu hữu Huyền Thiên Tông."

Ô Dương chân nhân ngay từ đầu đã cảm thấy cái tên Vương Ly quen tai, nghe thấy thanh âm truyền từ bốn phía bầu trời, lão cũng lập tức nghĩ ra lai lịch của đối phương, thản nhiên nói: "Ta chính là Hoa Dương Tông Ô Dương chân nhân."

"Há, thì ra là tiền bối, vãn bối cửu ngưỡng đại danh." Vương Ly nghiêm túc thi lễ.

Tất cả mọi người nhìn biểu hiện kế tiếp của hắn, nhưng Vương Ly này sau khi nghiêm túc hành lễ, lại không có bất kỳ biểu thị gì, giống như chào hỏi xong, chuyện hiện giờ không có liên quan gì đến hắn.

"Có ý gì?"

"Đã biết đối phương là tu sĩ Kim Đan của Hoa Dương Tông, còn nắm Âm Lôi Tán không thả, làm như không có việc gì?"

Một đám Truy Kiếp Giả nhìn Vương Ly ở đằng xa, đều cảm thấy kẻ này chỉ sợ là tên điên.

Truy Kiếp Giả đều là tán tu to gan lớn mật.

Hơn một nửa tán tu của Tiểu Ngọc Châu đều là tu sĩ Tiên Thiên không đủ, không cách nào tiến vào một số tông môn chính thống tu hành, những tu sĩ này không có tư nguyên tu hành của tông môn chống đỡ, tương tự cũng không có quy củ tông môn ước thúc.

Nhưng càng như thế, những tán tu này càng hiểu rõ thời điểm nào có thừa cơ chiếm lợi, thời điểm nào thì phải nhanh chóng chuồn đi.

Thông Huệ lão tổ đã độ kiếp thành công, lúc này lưu lại đã không còn ý nghĩa nào, nhưng biểu hiện này của Vương Ly, lại khiến không ít Truy Kiếp Giả nhịn không được dừng lại.

Ô Dương chân nhân ngừng lại một lát, nhưng không thấy Vương Ly có phản ứng, lão rất khó chịu, nhưng chưa kịp nói gì, thì Tề Tiễn Chúc ở sau lưng Thanh Dương chân nhân đã lên tiếng: "Vị đạo hữu Huyền Thiên Tông, Âm Lôi Tán trong tay ngươi có phải nên trả lại Hoa Dương Tông ta hay không?"

Ô Dương chân nhân càng thêm bực mình, lão biết Tề Tiễn Chúc lên tiếng trước, là cố ý thể hiện trước mặt của Thông Huệ lão tổ, Thông Huệ lão tổ giờ độ kiếp thành công, nếu như khiến lão vui vẻ, không chừng sẽ có chỗ tốt cho Tề Tiễn Chúc.

Nghĩ đến điểm này, lão không nhịn được quay đầu nhìn Hà Linh Tú.

Chân truyền đệ tử Hà Linh Tú của lão bình thường cực kì nhạy bén, theo lý mà nói sẽ không nghĩ không ra điểm này, cho nên lão cảm thấy hơi kỳ quái.

Nhưng khiến lão càng thêm ngạc nhiên là lúc lão quay đầu lại, Hà Linh Tú lại là âm thầm nháy mắt với lão cái.

"Âm Lôi Tán?"

Vương Ly quơ quơ Âm Lôi Tán đã rách nát thảm hại trong tay, ngây ngô hỏi: "Ta vừa nhặt được mà."

Tề Tiễn Chúc tiến lên một bước, đứng tại bên cạnh Thanh Dương chân nhân, gió nhẹ thổi pháp y gã bay lất phất, để gã có loại cảm giác tiêu sái nhưng nghe câu này của Vương Ly, gã nhất thời sững sờ.

Các tu sĩ trên bầu trời, bao gồm cả những mầm tiên sau lưng Bạch Khê chân nhân đều nhăn mặt, méo mồm.

Vị đệ tử của Huyền Thiên Tông này hình như suy nghĩ không giống những người khác, có vẻ rất khó giao tiếp.

"Ngươi..."

Tề Tiễn Chúc sững sờ thời gian một hô hấp, trên mặt lộ vẻ tức giận: "Đây rõ ràng là pháp bảo mà lão tổ dùng để ngăn cản Thiên kiếp."

Vương Ly nói: "Vậy tại sao bị ta nhặt được?"

"..." Tất cả tu sĩ có mặt tại hiện trường đều đơ như con cơ.

Giao tiếp với loại người như này có chút khó nha.