Độ Kiếp Chi Vương

Chương 5: Đạo lý gì chứ? (1)

Chính là vì vô cùng tin tưởng tu sĩ như mình nhất định đối mặt với thất trọng lôi kiếp từ thấp đến cao, cho nên đạo lôi kiếp đầu tiên lão chuẩn bị ứng phó chính là Hỏa Vân Lôi Kiếp.

Thiên hỏa trong Hỏa Vân Lôi Kiếp có cùng uy lực với Lôi Cương bình thường, nhiệt lực ẩn chứa trong thiên hỏa chính là uy hϊếp lớn nhất của người độ kiếp, cho nên khi đám kiếp vân màu vàng đầu tiên xuất hiện, lão tế ra đều là pháp khí có thể làm cho mình “mát mẻ” một chút ở trong nhiệt lực của Hỏa Vân Lôi Kiếp.

Thực lực càng yếu, càng phải chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt.

Chỉ riêng băng hàn pháp y có thể chống đỡ nhiệt lực, trên người lão đã mặc tận ba kiện.

“Ai biết kiếp vân này thoạt nhìn đều rất bình thường, nhưng hạ xuống đệ nhất trọng lôi kiếp lại chính là dị chủng lôi kiếp như vậy?”

Lão thiếu chút nữa trực tiếp bị đông cứng thành lê đông lạnh.

Cùng lúc đó, vùng rìa bị thiên kiếp bao phủ, trong một mảnh đất rừng dưới chân núi, một tu sĩ trẻ tuổi mặc pháp y màu xanh đứng trước hàn ý khủng bố, cây cối xung quanh hắn trong nháy mắt khi hàn ý bộc phát đã hoàn toàn điêu linh, theo hàn khí không ngừng xâm nhập, cành cây bị đóng băng giòn tan giống như xương mục nát không ngừng rớt xuống. Cho nên người tu sĩ trẻ tuổi áo xanh này tuy rằng chỉ là đứng yên đón gió, lại có một loại tư thế cao ngất nói không nên lời.

“Sư tỷ, tỷ có lạnh không?”

Tên tu sĩ trẻ tuổi này xoay người nhìn về phía sư tỷ ở phía sau hắn.

Thiên kiếp dù sao cũng là thiên kiếp, nhất là lôi kiếp thất trọng của Kim Đan tu sĩ.

Vẻ mặt của tên tu sĩ trẻ tuổi này nhìn qua, kỳ thật cũng đã bị đông lạnh hơi bầm tím.

Bất quá thần sắc của hắn rất trấn định.

Thoạt nhìn thì hắn lớn hơn nữ tu sĩ trẻ đằng sau vài tuổi, lúc này cũng là tu sĩ có tu vi tiếp cận Thông Huệ lão tổ nhất.

Nhưng phần trấn định này liền biến mất khi hắn xoay người nhìn sư tỷ.

Nữ tu sĩ trẻ tuổi hơn hắn vài tuổi cũng mặc pháp y màu xanh, ngũ quan của nàng rất tinh xảo, thuộc loại này chỉ nhìn bất cứ chỗ nào cũng rất đẹp, ghé cùng nhau nhìn càng đẹp hơn cực hạn, hơn nữa trên mặt và trong con ngươi của nàng còn có một loại thần sắc mê mang cứ như luôn đang bệnh trong người, có loại cảm giác làm cho người ta không kìm được thấy yêu thương.

Nhưng tư thái lúc này của nàng lại cực kỳ quái dị.

Nàng ngồi xổm trên mặt đất.

Cứ như ngồi nhà cầu, nhưng lại có chút không giống, nếu ngồi xổm thì hai chân sẽ tương đối mở, thắt lưng cũng sẽ không thẳng tắp như nàng.

“Sư tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”

Thanh sam tu sĩ trẻ tuổi sợ tới mức thanh âm đều thay đổi: “Tỷ sẽ không mắc bệnh vào lúc này chứ, rõ ràng ngay cả Tử Trúc Đan cũng dùng rồi.”

“Ta không có bệnh!”

Nữ tu sĩ có ngũ quan dị thường tinh xảo nhìn trung khí mười phần, trả lời hắn một câu, câu tiếp theo lại dùng thủ đoạn truyền âm, giống như là muỗi hừ hừ vang lên ở trong tai của tên tu sĩ trẻ áo xanh này: “Ta đang làm một cây nấm.”

Thanh sam tu sĩ trẻ tuổi đều sắp khóc: “Sư tỷ, tỷ như vậy còn nói không có bệnh?”

“Đệ bị ngốc sao!”

Nữ tu sĩ hung hăng lườm hắn một cái: “Hôm nay có quá nhiều tu sĩ ở đây, chúng ta không có khả năng che dấu được hành tung, nếu để cho bọn họ cảm thấy thần trí của ta bình thường, đợi lát nữa làm sao có thể để chúng ta cướp pháp bảo.”

“Tỷ thực sự không phát bệnh?” Thanh sam tu sĩ trẻ tuổi nghi ngờ nhìn nàng.

“Vương Ly!” Nữ tu xinh đẹp cả giận: “Đệ có tin rằng ta tự bạo Kim Đan ngay bây giờ không?”

“Ta tin, làm sao ta lại không tin chứ.” Thanh sam trẻ tuổi tu sĩ càng thêm không nói gì.

Trong không khí cực kỳ lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện một tia khí tức nóng rực.

Một đoàn quang hoa màu đỏ thẫm xuất hiện ở khu vực trung ương băng phách thiên lôi rơi xuống.

Bi phẫn thì vẫn bi phẫn, nhưng tu sĩ Kim Đan đỉnh phong tầm thường đến đâu cũng dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, cũng không có khả năng ngay cả giãy dụa cũng không giãy dụa một chút, liền bó tay chịu chết.

Tu càng chậm, thời gian chuẩn bị độ kiếp càng dài, thường chuẩn bị càng đầy đủ.

Thông Huệ lão tổ nhất cử liền tế xuất ba kiện hỏa hệ pháp bảo.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy tránh xung đột với pháp trận cùng pháp bảo tế xuất mà mình bố trí lúc trước, có thể trong nháy mắt tạm thời ngăn trở thiên uy, cũng đầy đủ nói rõ tu sĩ Kim Đan đỉnh phong tầm thường đến đâu cũng tuyệt đối không phải là trứng dái mềm mặc cho pháp tắc Thiên Đạo bóp.

Một mặt màu đỏ thẫm cổ kính lơ lửng trên đỉnh đầu của Thông Huệ lão tổ, chỉ là gương to bằng bàn tay lại giống như câu thông hỏa uyên dưới lòng đất, điên cuồng tuôn ra từng đóa hắc sắc địa sát chân hỏa hình linh chi.

Đóa địa sát chân hỏa màu đen này mặc dù chỉ cần chạm vào bất kỳ tia điện quang du ti nào trên bầu trời, đều sẽ phun một tiếng trong nháy mắt dập tắt, nhưng nơi ánh lửa tiêu tan, vẫn sẽ lập tức nổi lên một làn khói đen đặc biệt sền sệt, đám khói đen này có kích thước như nắp ô bình thường, còn có thể dừng lại giữa không trung ít nhất mười hơi thở, trong lúc đó, đám khói đen này còn có thể tiếp tục phóng thích lượng lớn nhiệt lực.

Một mảnh vải vụn màu tím bay lượn quanh người Thông Huệ lão tổ, mảnh vải màu tím này nhìn kỹ, tựa hồ là một cái yếm bị rách.

Pháp bảo của tu chân giả cũng chú ý hình thù, nếu nam tu bình thường tế xuất pháp y thϊếp thân của nữ tu sĩ, chung quy sẽ làm cho người ta sinh ra rất nhiều cảm giác quỷ dị cùng liên tưởng, nhưng trong loại thiên kiếp này, lại căn bản sẽ không có người để ý những chi tiết này.

Mặc dù thứ này là một kiện tàn khí, nhưng dưới sử dụng của Thông Huệ lão tổ cũng thể hiện ra uy năng kinh người.

Lượng lớn quạ lửa từ chung quanh mảnh vải tàn này không ngừng xuất hiện, phát ra thanh âm vô cùng ồn ào, những thanh âm này đối với thiên đạo lôi kiếp không có tác dụng gì, nhưng làm cho tuyệt đại đa số tu sĩ rời xa ngọn núi này đều có cảm giác đau đớn màng nhĩ.

Những con quạ lửa xoay quanh người Thông Huệ lão tổ giống như là vật sống chân chính, không có một đạo điện quang du ti nào có thể xuyên thấu bầy quạ lửa bay múa này.

Ngoài ra, trong tay của Thông Huệ lão tổ còn có một viên bạch ngọc tiền cổ màu sắc ôn nhuận, đồng tiền cổ bạch ngọc này tản ra ánh sáng màu trắng mông lung, ở bên ngoài thân lão hình thành một cái l*иg sáng mờ.