Phượng Kinh Thiên Hạ: Kim Bài Sát Thủ Phi

Chương 32: Phượng Linh Ẩn biến thành sơn tặc (1)

Rõ ràng, nam tử áo xám căn bản không để những sơn tặc này vào trong mắt.

Có điều, khi ánh mắt của nam tử áo xám dừng ở trên người một nữ tử mặc đồ đỏ, bắt mắt nhất trong đám đông thì không khỏi kinh diễm. Hắn ta từng thấy không ít mỹ nhân nhưng chưa có một ai đẹp như nữ tử này.

Bởi vì cô không phải kiểu toát tục như tiên nữ, mà yêu diễm giống như yêu ma, dự cảm nói cho hắn ta biết, nữ tử này không tầm thường.

Phượng Linh Ẩn đương nhiên cảm nhận được tia sát ý xét qua trong mắt nam tử áo xám, đôi mắt tuyệt đẹp của cô hơi híp lại, dùng kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm của cô để phán đoán, người này là một cao thủ.

Có điều, điều này không đồng nghĩa Phượng Linh Ẩn cô sợ.

“Đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, bây giờ cơ hội tới rồi, còn không động thủ.”

Đột nhiên, giọng nói lạnh nhạt của Phượng Linh Ẩn vang lên, toát lên mệnh lệnh không cho phép từ chối, đám sơn tặc bị dọa giật mình.

Có điều, phần lớn là sững sờ, không dám tin.

Cái gì?

Nữ nhân này kêu bọn họ cướp chiếc xe ngựa này ư?

Ánh mắt nghi hoặc dừng trên người Phượng Linh Ẩn, dường như nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Động thủ!”

Nhìn thấy đám sơn tặc không có phản ứng, Phượng Linh Ẩn mất kiên nhẫn mà hét lên.

Ngay lập tức, đám sơn tặc đã phản ứng lại, tên sơn tặc lão đại nháy mắt với các tiểu đệ, lập tức chặn đường lại, chiếc xe ngựa đó cũng bị ép phải dừng ở trước mặt đám sơn tặc.

Tên sơn tặc lão đại mở miệng: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng…”

“Dừng, nói thẳng trọng điểm.”

Tên sơn tặc lão đại còn chưa nói hết câu đã bị Phượng Linh Ẩn cắt ngang vì mất kiên nhẫn.

Nghe thấy tiếng nạt của Phượng Linh Ẩn, tên sơn tặc lão đại đó lập tức sửa lời, lặp lại lời hắn ta nói với Phượng Linh Ẩn vào vừa nãy, nói: “Ê, bọn ta là cướp, không muốn tổn thương mạng người, chỉ cần ngươi để tiền lại, bọn ta có thể cho ngươi đi.”

“Cút hết cho ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo.” Trong mắt của nam tử áo xám ánh lên sự giận dữ, lạnh lùng nói.

Có vết xe đổ vừa nãy, lời này đã dọa dọa đám sơn tặc giật mình, cơ thể không khỏi rúm lại, rõ ràng bọn họ kiêng kỵ hắn ta, nhất thời không dám có động tác.

Có điều, vừa nghĩ tới bọn họ có Phượng Linh Ẩn chống lưng, bọn họ lập tức trở nên to gan.

Tên sơn tặc lão đại lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực, sắc mặt lộ vẻ hung thần ác sát, hắn ta lặp lại lần nữa lời từng nói với Phượng Linh Ẩn: “Nực cười, gia ở đây chiếm núi làm vua bao nhiêu năm rồi, chưa từng sợ ai đâu! Ngươi kêu gia cút thì gia cút, vậy gia mất hết mặt mũi rồi.”

Rõ ràng, đây không phải lần đầu tên sơn tặc lão đại nói lời như này.

Có điều, lời này toát lên sự chột dạ, bởi vì vừa nãy hắn ta đã sợ Phượng Linh Ẩn.

“Im mồm hết cho ta, với cái dáng vẻ đàn bà này của các ngươi, còn muốn ăn cướp, các ngươi lui xuống hết cho ta.”

Phượng Linh Ẩn lạnh lùng liếc nhìn đám sơn tặc, giọng nói toát lên sự lạnh giá chấn nhϊếp lòng người, đám sơn tặc nghe vậy thì vội vàng lùi lại.

IQ của những người này thật sự không phải thấp bình thường! Nhất là tên sơn tặc lão đại đó.

Ngay cả nam tử áo xám cũng bị chấn nhϊếp bởi cỗ khí thế này của Phượng Linh Ẩn, sợ rằng Hoàng hậu Thái hậu nổi giận cũng không có khí thế như nữ tử này.

Có điều, nữ tử như này lại là sơn tặc, không khỏi khiến nam tử áo xám nảy sinh sự khinh bỉ và coi thường.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc cũng là hộ vệ của nhà không phải giàu có thì cũng quyền thế, trên người ngươi chắc cũng ít ngân lượng, con người ta thì cũng dễ nói chuyện, không phải người muốn đuổi cùng gϊếŧ tận. Vậy nên bất luận trên người có bao nhiêu ngân lượng, ta chỉ lấy hai phần ba, để lại một phần ba cho các ngươi làm lộ phí!”