Phượng Kinh Thiên Hạ: Kim Bài Sát Thủ Phi

Chương 29: Sơn tặc IQ thấp (1)

Chỉ là khi con người đang xui xẻo, uống nước cũng sẽ bị sặc, cô cũng không biết gặp phải vận gì, chuyện này vừa yên, chuyện khác lại tới.

Đột nhiên, âm thanh xoạt xoạt từ trên núi truyền tới, Phượng Linh Ẩn cảm thấy không ổn, lập tức cho ngựa dừng lại.

Nghe kỹ lại, đó là tiếng bước chân hỗn loạn, đang chạy từ trên núi xuống, từ tiếng bước chân có thể đoán được, người tới không phải sát thủ. Bởi vì sát thủ có võ công cao cường, xuất hiện sẽ không có động tĩnh lớn như thế, những tiếng bước chân nặng nề vội vã như này rất rõ ràng là người bình thường, người có sức lực lớn nhưng võ công không cao lắm.

“Gâu gâu…” Bước chân càng lúc càng gần, Tiểu Bạch cũng cảm nhận được, nó lập tức đứng phắt dậy, sủa về phía trước.

Rất nhanh, một nhóm mười mấy nam nhân mặc quần áo vải thô tay cầm đao xuất hiện ở trong tầm mắt của Phượng Linh Ẩn, Phượng Linh Ẩn không nhúc nhích, rất nhanh đã bị bọn họ bao vây.

Khi mười mấy nam nhân đó nhìn thấy dung mạo của Phượng Linh Ẩn thì sững người, người nào người nấy đều trợn tròn mắt nhìn tới nhìn lui trên người Phượng Linh Ẩn.

“Gâu gâu… gâu gâu…” Tiểu Bạch lập tức chặn ở trước mặt Phượng Linh Ẩn, nó hung dữ sủa về phía đám sơn tặc.

Nghe thấy tiếng chó sủa, mọi người mới hoàn hồn.

“A! Lão đại, có chó.” Một sơn tặc thấy vậy, sợ hãi kêu lên.

Rõ ràng, người này sợ chó.

“Bốp!”

Tên sơn tặc lão đại đó vỗ cái bốp vào đầu tên sơn tặc sợ hãi kêu lên kia, hắn ta không khách sáo mà nói: “Đồ phế vật, chó có gì phải sợ chứ.”

“Ta ta ta ta…” Người đó bị dọa tới mức lắp bắp, nói không thành lời.

Tên sơn tặc lão đại hắng giọng, gầm lên với Phượng Linh Ẩn: “Ê, bọn ta là cướp, không muốn tổn hại tới mạng người, chỉ cần ngươi để tiền lại, bọn ta có thể thả ngươi đi.”

Nhìn cách ăn mặc của nữ tử này, giống như người giàu có, nếu có được vài chục vài trăm lượng, vậy thì bọn họ tạm thời không cần lo tới cái ăn nữa rồi.

Theo lý mà nói, khi nhìn thấy mỹ nữ, là nam nhân đều sẽ nảy sinh sắc tâm…

Mà hành vi này của tên sơn tặc khiến Phượng Linh Ẩn kinh ngạc, người đứng trước mặt bọn họ là một đại mỹ nữ tuyệt thế! Bọn họ ngoại trừ sốc trước vẻ đẹp, lại không hề có ý muốn trêu ghẹo, chỉ muốn tiền.

Nói tới tiền, điều này khiến Phượng Linh Ẩn buồn bực, lúc này trên người cô không có xu nào, cũng không biết xin tiền ai!

Một tên sơn tặc khác nghe thế, lập tức nhắc nhở: “Lão đại, không đúng không đúng, lão đại nên nói, nơi này do ta mở, cây này do ta trồng…”

“Dừng dừng dừng dừng…” Tên sơn tặc lão đại nghe thế, vội vàng kêu tên sơn tặc kia dừng lại, hắn ta hắng giọng, quát: “Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn đi qua đây, để lại phí mua đường.”

Tên sơn tặc đó nghe thế, cảm thấy không đúng, lại lập tức nhắc nhở: “Lão đại, sai rồi sai rồi, lão đại nói ngược rồi.”

Tên sơn tặc lão đại nghe vậy thì ồ ồ gật đầu, lại lập tức sửa lời: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, để lại phí mua đường, muốn đi qua đây.”

Tên sơn tặc nghe thế, lại sai rồi, hắn ta nhắc nhở lần nữa: “Không đúng không đúng, lại sai rồi, vế sau nói ngược rồi.”

Tên sơn tặc lão đại nghe vậy thì không vui, xoay người đập cái bốp vào đầu tên sơn tặc đó.

“Ta là lão đại hay ngươi là lão đại? Ta nói cái gì thì là cái đó!”

“Vâng vâng vâng vâng, ta không dám nữa, ta không dám nữa…” Tên sơn tặc đó nghe vậy, lập tức cúi đầu nhận lỗi.

Mà Phượng Linh Ẩn ở một bên đã bị cuộc đối thoại này của hai tên sơn tặc gây mờ mịt, IQ của những tên sơn tặc này chỉ có nhiêu đó mà cũng dám ra ngoài cướp bóc, có cần gây cười vậy không?