Chưởng quầy vốn vì chuyện người mặc đồ đỏ vào ở trong quán mà không ngủ được, sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Thế nên khi ông ta nghe thấy tiếng “bụp” thì cho rằng người mặc đồ đỏ đó xảy ra chuyện nên vội vàng chạy tới.
Nhưng khi ông ta tới bên ngoài cửa phòng, nhìn thấy tình hình bên trong thì đã ngây người.
“Trương Bình, sao ngươi lại ở đây?” Chưởng quầy sửng sốt nhìn nam nhân nằm kêu rên dưới đất, hỏi.
“Tiện nhân, ta phải gϊếŧ ngươi, ta phải gϊếŧ ngươi…” Người mặc đồ đen được gọi là Trương Bình căm phẫn nhìn Phượng Linh Ẩn, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chuyện, chuyện này…” Chưởng quầy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn Trương Bình mà không biết xử lý làm sao, sau đó ông ta lại nhìn Phượng Linh Ẩn.
“Tại sao ngươi muốn gϊếŧ ta?” Phượng Linh Ẩn khoanh hai tay, hỏi đầy hứng thú.
“Ha ha! Tiện nhân, ngươi ham hư vinh, rõ ràng đã thề ước với ta, xoay người một cái thì lại gả cho con trai của người đứng đầu trấn. Đồ tiện nhân, ta phải gϊếŧ ngươi, gϊếŧ ngươi, gϊếŧ ngươi…” Trương Bình nói xong thì bỗng nhiên đứng bật dậy, lao về phía Phượng Linh Ẩn.
Chỉ là hắn ta còn chưa lại gần thì đã bị Hạ Vô Thương nhấc tay đạp một cước, hắn ta đập vào tường, “phụt” một tiếng, hắn ta bỗng nhiên nôn ra máu.
Chưởng quầy bị dọa giật mình, có điều nghe thấy lời này của Trương Bình thì nhìn ra sự bất thường của hắn ta, bộ dạng này của hắn ta rõ ràng không bình thường, giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ dẫn tới thần trí không tỉnh táo.
Sau đó, ông ta lập tức nhớ ra một chuyện.
“Lẽ nào, con trai của người đứng đầu trấn và tân nương của hắn là ngươi gϊếŧ?” Đôi mắt chưởng quầy nhìn Trương Bình bỗng trợn to, ông ta hỏi.
“Không sai, là ta gϊếŧ, là ta gϊếŧ…” Trương Bình thừa nhận đầy dứt khoát, chỉ là bây giờ hắn ta không biết bản thân đang nói gì.
Lúc này, chưởng quầy đã hiểu ra, căn bản không phải quỷ hồn của con trai người đứng đầu trấn đang tác quái, mà đều do tên Trương Bình này gây ra.
Phượng Linh Ẩn cũng biết đại khái nguyên nhân câu chuyện, nữ nhân mà Trương Bình yêu vì ham hư vinh đã gả cho người khác, vậy nên Trương Bình vì yêu sinh hận, gϊếŧ chết bọn họ.
Vì thế từ đó hắn ta chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến tâm lý của hắn ta trở nên méo mó, chỉ cần nhìn thấy thứ màu đỏ thì sẽ phát điên mà gϊếŧ người.
Phượng Linh Ẩn không quan tâm tới chuyện này nữa, cô giao Trương Bình cho chưởng quầy tự xử lý, còn bản thân thì đi ngủ trước.
Ngày hôm sau, bầu trời đã quang đãng, dưới đất đã không còn dấu vết của cơn mưa, giống như trận mưa đêm qua là một giấc mơ.
Phượng Linh Ẩn dậy sớm, cô kêu chưởng quầy tìm ngựa, sau đó dẫn Tiểu Bạch rời đi, cũng không chào hỏi Hạ Vô Thương, chỉ để lại một tờ giấy nhắn cho hắn ta.
Vốn cô không muốn dây dưa với hắn ta, nhưng hắn ta còn nợ cô ba điều kiện, với cả ngọc bội của hắn ta cũng ở trong tay cô, hơn nữa, khiến một Hoàng đế nợ mình điều kiện, chỗ dùng của nó lớn lắm đấy.
Đợi khi cô cần tới hắn ta, cô sẽ đi tìm hắn ta.
Khi Hạ Vô Thương nhìn thấy tờ giấy nhắn mà Phượng Linh Ẩn để lại, còn không từ mà biết thì trong lòng rất tức, nhưng vậy thì như nào chứ, lúc này hắn ta không thể đi tìm cô, bởi vì giờ ngọ hôm nay người của hắn ta sẽ tới đây hội họp với hắn ta, bọn họ còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Có điều, hắn ta thầm thề ở trong lòng, hắn ta nhất định phải tìm được nữ nhân này, uốn nắn tính cách cao ngạo đó của cô.
Chỉ là hắn ta đâu thể ngờ, Phượng Linh Ẩn không phải là người hắn ta có thể uốn nắn.
Ở bên này, sau khi Phượng Linh Ẩn đi được một đoạn thì mới phát hiện trên người mình không có xu nào cả, cô rất bực bội, biết sớm thì cô đã xin một ít từ chỗ Hạ Vô Thương rồi.