Phượng Kinh Thiên Hạ: Kim Bài Sát Thủ Phi

Chương 17: Không chịu nổi một kích

Hơn nữa, với thủ đoạn tàn độc của nữ nhân này, khó bảo đảm chọc giận cô, cô sẽ không gϊếŧ hắn ta.

Chỉ là trong lòng hắn ta rất bực tức, hắn ta ngàn vạn lần không ngờ, nữ nhân này lại vì thân phận của hắn ta mới cứu hắn ta.

“Có điều ta nói trước luôn, điều kiện của ngươi không thể tổn hại tới lợi ích của đất nước ta, không thể làm trái đạo nghĩa, nếu không trẫm tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Sau khi hít thở sâu, Hạ Vô Thương mở miệng.

“Được, bản cô nương còn chưa có dã tâm lớn như thế đâu!” Phượng Khinh Vũ đồng ý một cách thoải mái.

“Nói, điều kiện của ngươi là gì?”

Hỏi thì rất dứt khoát, nhưng sắc mặt lại đen như đít nồi, giống như cô nợ hắn ta mấy trăm vạn lượng vậy.

“Bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra, đợi khi nào nghĩ ra ta sẽ nói với ngươi sau.” Phượng Khinh Vũ không vội, điều kiện của Hoàng đế rất hiếm có, không cố gắng lợi dụng thì sao mà được!

“Ngươi sẽ không cầm ngọc bội rồi chạy chứ?” Hạ Vô Thương cảnh giác hỏi.

“Ta lấy ngọc bội của ngươi làm gì? Bất cứ điều kiện nào trong ba điều kiện đó của ta cũng hơn miếng ngọc bội này!” Phượng Khinh Vũ bật cười một cách khinh thường.

Hạ Vô Thương cạn lời, bởi vì hắn ta cảm thấy được kiểu muốn được hời trong lời của nữ nhân này, đó là điều không thể.

“Được rồi, bây giờ ngươi bị thương, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát đã! Nếu ngươi chết, ba điều kiện đó của ta sẽ biến tác dụng.” Nhìn kẻ chọc người khác tức chết không cần đền mạng nói chuyện, Hạ Vô Thương hận không thể bóp chết nữ nhân này, nhưng bây giờ hắn ta không còn nhiều sức lực nữa, càng đừng nói tới việc bóp chết nữ nhân này.

Với năng lực của nữ nhân này, hắn ta còn chưa đυ.ng được vào một sợi lông của cô thì đã bị cô gϊếŧ chết rồi!

Nữ nhân này quá mạnh, quá…

“Đằng trước có trấn, chúng ta tới đó trước sẩm tối.” Dựa vào ký ức khi “Phượng Khinh Vũ” tới, cô biết đằng trước một cái trấn, bây giờ cô rất nhếch nhác, muốn nhanh nhanh tắm rửa thay quần áo.

Hạ Vô Thương bởi vì bị thương nặng, đi đường có hơi khó khăn, vậy nên Phượng Khinh Vũ chỉ đành đỡ hắn ta.



Lúc sẩm tối, Phượng Khinh Vũ và Hạ Vô Thương đã vào trong trấn, trấn này rất vắng vẻ, chỗ nào cũng toát ra bầu không khí u tối quỷ dị.

Người trên phố không nhiều, hơn nữa tất cả đều đi qua đi lại rất vội vàng, dường như không muốn nán lại lâu.

Nhất là sau khi nhìn thấy Phượng Khinh Vũ cả người nhếch nhác máu me, mọi người càng bị dọa mà vội vàng chạy đi, giống như nhìn thấy Ôn Thần (vị thần gieo rắc bệnh dịch).

Thật ra cả người Hạ Vô Thương cũng đầy máu, nhưng do quần áo tối màu, không nhìn ra được, mà Phượng Khinh Vũ lại mặc đồ màu xanh lam, từ xa đã có thể nhìn rõ rồi.

Phượng Khinh Vũ thấy vậy, vô thức nhìn mình trong bộ dạng nhếch nhác máu me, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng cô vẫn lẩm bẩm bất mãn: “Có đáng sợ tới vậy không?”

“Bách tính bình thường, đương nhiên sợ gió tanh mưa máu rồi.” Cho dù Phượng Khinh Vũ không hỏi Hạ Vô Thương, nhưng hắn ta vẫn trả lời, giọng điệu đó dường như đang cảm thán.

“Vậy Quân vương của bốn nước có muốn thống nhất thiên hạ không?” Phượng Khinh Vũ nhìn Hạ Vô Thương bằng ánh mắt có vài phần mỉa mai, giọng điệu có hơi coi thường.

“...”

Hạ Vô Thương nhìn Phượng Khinh Vũ bằng vẻ mặt phức tạp, hắn ta không nói gì, nhưng điều này không khác gì là mặc nhận.

“Ha ha!” Phượng Khinh Vũ thấy vậy, cô cười mỉa không nói nữa, bởi vì cô rất rõ, từ xưa Quân vương đâu có ai không có dã tâm lớn lao chứ!

Cô không đếm xỉa tới Hạ Vô Thương mà đi thẳng về phía nhà trọ ở bên cạnh.

“...”