“Ờm, thua thì đương nhiên phải có trừng phạt, nếu ngươi thua thì ngươi phải cùng với ta và vợ của ta ẩn cư 3 năm, được chứ?” Ông lão nói.
Phượng Linh Ẩn không trả lời ngay, chỉ hơi trầm tư, tỉ võ còn một năm nữa, cô xuất thế cũng chỉ có trả thù thay cho Phượng Linh Ẩn mà thôi, hơn nữa mối thù này căn bản không cần một tới 1 năm.
Thắng thua cô không để tâm, có điều, ẩn cư sơn lâm hình như cũng không tệ…
“Được, ta đồng ý với ông.” Phượng Linh Ẩn đáp.
Sau khi có được câu trả lời của Phượng Linh Ẩn, ông lão hài lòng cười thành tiếng.
“Vậy tốt, có điều muốn học nội lực thì buộc phải đả thông kinh mạch trước. Hơn nữa thể chất của con đặc biệt, là một hạt giống luyện võ, chỉ cần sau khi đả thông kinh mạch, tốc độ luyện võ của con sẽ gấp mười lần người bình thường. Nhưng muốn đả thông kinh mạch là một quá trình rất đau đớn, nếu kiên trì được thì tốt đẹp, nếu không kiên trì được thì sẽ kinh mạch đứt đoạn mà chết.”
Ông lão nói xong, tuy lời nói phía sau không có ý xem thường Phượng Linh Ẩn nhưng vẫn có chút lo lắng.
Dù sao đả thông kinh mạch không phải là chuyện mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Có điều, ông ta biết, Phượng Linh Ẩn không phải người bình thường, cô có khả năng chịu được.
Phượng Linh Ẩn hơi nhíu mày, không trả lời ông lão ngay, dường như đang suy nghĩ…
Nhưng cô cũng không suy nghĩ quá lâu, bởi vì bất luận cô suy nghĩ thế nào, cái gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, ở thời không võ lực hoành hành này, cho dù cô có Huyết Xà bên cạnh cũng chưa chắc có thể hoành hành thiên hạ.
Bởi vì cô quá yếu, nếu gặp phải cao thủ mạnh mẽ, sẽ liên lụy Huyết Xà.
“Muốn được hồi báo thì phải bỏ ra trước, không phải sao?” Phượng Linh Ẩn khẽ cười nói, vẻ mặt nhẹ nhàng, chỉ là trong lòng vẫn có vài phần lo lắng.
Dù sao đả thông kinh mạch không phải chuyện đơn giản như bị đâm một hai đao, nó được gọi là cầu sống ở Quỷ Môn Quan, loại đau đớn đó khiến người ta sống không bằng chết, thật sự không phải là chuyện mà con người có thể chịu đựng được.
Hơn nữa, nếu không chịu đựng được thì sẽ chết vì kinh mạch đứt đoạn, nếu chịu đựng được thì như có được một cuộc đời mới.
Phượng Linh Ẩn nói xong thì đã ngồi khoanh chân lại, đợi ông lão ra tay.
Ông lão cười he he, ông ta không nói gì nữa, nhìn thấy Phượng Linh Ẩn đã chuẩn bị xong, ông lão cũng không kéo dài nữa, cũng lập tức ngồi khoanh chân ở đằng sau Phượng Linh Ẩn, nhắm mắt lại, bắt đầu ngưng khí, biến chưởng thành lực, đánh về phía lưng của Phượng Linh Ẩn.
Sau đó thì thấy hai luồng khí đỏ truyền từ lòng bàn tay của ông lão vào cơ thể của Phượng Linh Ẩn.
Sau đó, Phượng Linh Ẩn bèn cảm nhận được một cỗ lực lượng truyền vào trong cơ thể của mình, đồng thời cô cũng cảm nhận được một sự đau đớn truyền tới, tuy Phượng Linh Ẩn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cô vẫn không nhịn được mà cắn chặt răng.
Mới đầu cô coi như chịu đựng được, nhưng dần dần, cơn đau không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một sợi dây thần kinh của cô, quả thật đã nghiệm chứng cơn đau sống không bằng chết.
Cô cắn chặt môi dưới, cho tới khi màu đỏ rỉ ra từ cánh môi nhỏ xuống đất, nhìn trông rất khϊếp.
Có điều cho dù có đau nữa, Phượng Linh Ẩn vẫn không kêu rên, hơn nữa cô cũng biết, ở trong quá trình này, cô buộc phải giữ được sự tỉnh táo, tuyệt đối không thể ngất đi, nếu không ý thức tiêu tán thì sẽ không tỉnh được nữa.
Tiểu Bạch đứng ở một bên nhìn sắc mặt của Phượng Linh Ẩn thay đổi thì rất lo lắng.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Phượng Linh Ẩn sắp không kiên trì được nữa, một luồng lực lượng xông thẳng lên đầu, bỗng nó phát nổ giống như bom.