Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Trèo Cửa Sổ Muốn Rúc Vào Lòng

Chương 18: Đi tắm bị nhìn trộm (4)

Kết quả phong cách làm việc sau đó lại giống như một con ngựa hoang đứt cương, thẳng thắn tới mức hoàn toàn dựa theo tâm trạng của mình, hay là người phụ nữ này bẩm sinh đã có hai bộ mặt?

“Ê, tôi nói chuyện với anh đó! Anh đang nghĩ gì vậy?” Khi nói chuyện, Hạ Noãn Hinh vứt củi khô vào trong đống lửa, ngọn lửa bốc lên cao: “Con người của anh ấy, quá lầm lì, dễ khiến bản thân nhịn tới hỏng luôn.”

“Không nghĩ gì cả.” Có lẽ do bị một vài chuyện nào đó ảnh hưởng, sắc mặt của Lâm Vãn Niên lúc này có chút khó coi.

Sau khi trầm mặc một lát, anh đứng dậy rời đi, bóng lưng rất nhanh đã ẩn trong rừng.

“Sao vậy chứ? Tôi không phải chỉ đùa chút thôi hay sao, thật là không có tí hài hước gì cả.” Hạ Noãn Hinh bỗng thấy vô vị mà hai tay chống cằm, cô nhìn đống lửa trước mắt, sau đó tự lẩm bẩm với chính mình: “Bé Câm sao vậy, cách gọi đáng yêu vậy mà!”

[Cô mới bị câm đó, cả nhà cô mới bị câm.]

[Niên Thần: xin hỏi cô có biết pháp lịch sự không?]

[Niên Thần đi đúng lúc, anh ấy nên tránh xa loại người thích gây chuyện thị phi này ra.]

[Hạ Noãn Hinh rút cho ông đây! Rút đi!]

Bé Câm…

Vừa nghĩ tới từ này, đầu của Hạ Noãn Hinh bỗng đau nhói, trong lúc đờ đẫn dường như có một bóng người mơ hồ xuất hiện trong đầu cô, đợi khi cô ra sức muốn nhìn rõ thì cô lại cảm nhận rõ được ở gò má truyền tới một cảm giác lành lạnh.

Hạ Noãn Hinh đưa tay chạm nhẹ mới phát hiện mình lại bất giác rơi lệ.

Có chuyện gì vậy?

Hạ Noãn Hinh nhìn đầu ngón tay ươn ướt mà tràn đầy nghi ngờ, lẽ nào cách gọi này có liên quan tới người mà cô tìm kiếm trong giấc mơ nhiều năm nay sao?

Những năm nay luôn có chuyện quấn lấy cô, cô cứ cảm thấy mình đã quên một vài chuyện, nói chính xác hơn là cô đã quên đi một người.

Bởi vì người này, cô đã rơi vào bẫy do những người đó thiết kế, bị người bên cạnh phản bội, dẫn tới cô chết không nhắm mắt.

Nghĩ tới hình ảnh trước khi mình chết, đáy mắt Hạ Noãn Hinh tỏa ra sự lạnh lẽo vô tận, hai tay siết chặt thành nắm đấm đó cũng phát ra tiếng ‘rắc rắc’.

Những món nợ đó, cô sớm muộn cũng sẽ tính hết!



Bầu trời sáng dần, mặt trời rực rỡ mọc lên, ánh nắng chan hòa xuyên qua lớp lá cây rậm rạp mà chiếu xuống, trở thành những đốm ánh sáng màu vàng.

Hạ Noãn Hinh xách balo của mình đi vào rừng, đi tới bên một con suối cách chỗ chòi khá xa, cô sau khi nhìn xung quanh một vòng thì vứt balo xuống, sau đó động tác dứt khoát bụi tóc lên, cởϊ qυầи áo, sau đó chân trần đi xuống nước.

Trên mặt hồ lúc này có một lớp sương mù màu trắng lượn lờ, cảnh tượng giống như tiên cảnh.

Nghe tiếng nước chảy róc rách bên tai, cô cũng không thèm chớp mắt, để mặc nước lạnh thấu xương của buổi sáng sớm xâm nhập vào tầng tấc da thịt trên người cô, mãi cho tới khi cô hoàn toàn chìm trong nước, chỉ lộ đầu ở bên ngoài mặt nước.

Nếu không phải trán bị thương, Hạ Noãn Hinh cũng muốn trực tiếp lặn xuống bơi.

Khi cô chuẩn bị cởi nốt quần áσ ɭóŧ trên người ra, muốn tắm rửa đàng hoàng thì trong làn nước bên cạnh đột nhiên ngoi ra một người.

“Ai?” Phản ứng của Hạ Noãn Hinh rất nhanh, cô dùng cánh tay kẹp lấy cổ của đối phương, thoáng cái đã ghì chặt động mạnh chủ của đối phương.

Mí mắt của Lâm Vãn Niên bỗng giật giật: “Là tôi!”

Vừa rồi khi anh đang nhắm mắt lặn ở dưới nước, đột nhiên phát hiện có thứ gì đó đang lại gần, kết quả vừa mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, đợi khi anh phản ứng lại, đối phương đã ra tới giữa dòng.

Hai người tiếp xúc vật lý, tự dưng tạo ra một bầu không khí mờ ám.