Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Trèo Cửa Sổ Muốn Rúc Vào Lòng

Chương 2: Trọng sinh (2)

Hạ Noãn Hinh nghĩ xong lại ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông, sau đó cảm thán ở trong lòng: “Tên này có ngoại hình khá ổn, cũng không tính là thiệt.”

Người phụ nữ này, chắc chắn không đơn giản như thế.

Đôi mắt đó của Lâm Vãn Niên híp lại đầy nguy hiểm, vừa rồi anh rõ ràng nhìn thấy sát ý từ trong đáy mắt của đối phương, có ý muốn anh chết đi, nhưng bây giờ cỗ sát khí đó đột nhiên biến mất.

Tới đột ngột, biến mất cũng nhanh.

Vậy nên cô ta rốt cuộc là người như nào?

Lâm Vãn Niên thấy cô đứng dậy thì ra tay với cô mang tính thăm dò.

Một cơn gió thổi lên, khẽ thổi bay mái tóc đen dài của Hạ Noãn Hinh.

Một giây sau, Hạ Noãn Hinh phản ứng nhanh nhạy, đỡ được một quyền do anh tung ra.

Nắm đấm của Lâm Vãn Niên bị cô túm lấy trong tay, hai người nhìn nhau, mọi thứ xung quanh dường như bị dừng vào khoảnh khắc này.

“Tôi đã nói tôi không cố ý rồi, sao anh đàn ông đàn ang lại nhỏ mọn như thế, tôi còn chưa trách anh cướp đi nụ hôn đầu của tôi đâu!” Khóe miệng Hạ Noãn Hinh nhếch lên nở nụ cười lưu manh, trong giọng điệu cũng mang chút trêu ghẹo.

Tính cách ban đầu của cô đã hiện nguyên hình vào lúc này.

Sắc mặt của Lâm Vãn Niên cũng từ đen chuyển sang đỏ, người phụ nữ này chắc là người thứ hai trên đời này dám trêu ghẹo anh như thế.

“Không biết liêm sỉ!” Lâm Vãn Niên mặt mày đỏ bừng, anh đã mắng một câu.

Sau đó anh giống như chạm vào thứ gì bẩn thỉu mà rút tay mình lại một cách đầy chê bai.

“Màu mè vậy à, anh chắc không phải vẫn…” Nói tới đây, Hạ Noãn Hinh đột nhiên nhớ ra flycam vẫn đang quay bọn họ, còn câu “vẫn là zin đấy chứ” kia đã được cô sửa thành: “Chắc không phải chưa từng yêu đương đấy chứ?”

Khụ khụ, đây không phải là chương trình trả phí nên đừng dọa các bé yêu xem livestream.

[Niên Thần của tôi có từng yêu đương hay chưa liên quan quái gì tới cô! Chúa gây rắc rối!”

[Từng yêu đương nhưng người kia quá bám người, anh ấy không chịu nổi nên đá rồi!”

[Từng yêu đương +1]

[+10086]

Không được Lâm Vãn Niên phản ứng lại, đột nhiên một sợi dây thừng từ trên trời rơi xuống, say đó trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói bông đùa.

“Hình như tôi tới không đúng lúc, hay là hai người tiếp tục nói chuyện?” Giang Dã đứng ở bên trên cái hố, anh ta đang cười cợt nhìn hai người.

Sợi dây thừng vừa rồi là anh ta ném xuống, đầu còn lại của sợi dây đã buộc chặt vào một cái cây.

Giang Dã là anh em tốt của Lâm Vãn Niên, hai người thuộc nhóm nhạc nam bốn người.

Chỉ có điều Lâm Vãn Niên vừa là thành viên của nhóm nhạc nam vừa là diễn viên, hai thân phận đều có được thành tích đáng để kiêu ngạo. Anh vừa là đỉnh lưu của nhóm nhạc nam vừa là ảnh đế, có rất nhiều fan trung thành, ở quốc tế cũng có độ nổi tiếng nhất định.

[Anh Dã Tử của tôi xuất hiện rồi, anh ý mlem quá~]

[Dã Dã ơi! Chị dâu không phải đã dặn dò cậu, giúp chị trông người hay sao?]

[Anh Dã Tử, anh tới muộn chút nữa, con của hai người bọn họ có thể tự đi mua xì dầu rồi.]

“Không nói chuyện không ai nghĩ cậu câm đâu!] Lâm Vãn Niên ngẩng đầu lườm anh ta, cho dù lúc này trên người anh có hơi nhếch nhác nhưng cũng không che đậy được sự ưu nhã và cao quý trong người.

Sau đó, Lâm Vãn Niên lại giật giật sợi dây, kiểm tra tính chắc chắn của nó.

Chỗ mà hai người rơi xuống là một cái hố rất lớn, nó lõm xuống giống một cái bát khổng lồ, chắc sêm sêm như một sân đá bóng tiêu chuẩn, xung quanh đều là vách đá có hình thù kỳ quái, không có đường nào khác có thể ra ngoài.

“Anh da thịt mỏng manh như này, chắc chắn lên được không? Hay là đợi đội cứu hộ của tổ chương trình tới đi?” Hạ Noãn Hinh khoanh tay trêu ghẹo, giống như sự việc không liên quan tới mình.

Cũng không phải cô xem thường anh, những người lăn lộn trong giới giải trí như bọn họ, có ai không phải là người sống nhàn nhã chứ?