Khác với Bạch Du, Giang Khải đạp xe đạp tới đây.
Xe đạp của anh ta có thanh song song, đầy đủ vỏ xích và đèn ma sát. Đây là mẫu xe mà thương hiệu Phượng Hoàng mới ra mắt năm nay, một chiếc này giá cũng phải đến một trăm tám mươi đồng.
So với chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũ của cô thì chiếc xe đạp của Giang Khải quá phong cách, nguyên chặng đường anh ta đạp xe lại đây, ai ai cũng liếc nhìn.
Trước cửa rạp chiếu phim, anh ta đột nhiên phanh gấp, tiếng xăm xe đạp ma sát với mặt đất vô cùng chói tai, khiến mọi người lại nhìn qua đây.
Sao mà ra vẻ thế nhỉ?
Cẩn thận bị sét đánh đấy.
Bạch Du thầm chê bai trong lòng, sau đó lại ngước mắt nhìn thanh niên nói: “Nhìn kia, kia là người đàn ông rất biết ra vẻ đấy.”
Thanh niên nhìn Giang Khải, rồi quay qua nhìn cô với ánh mắt kiểu: “Gu của chị tệ thật đó.” Rồi nói: “Anh ấy là người chị thích hả?”
Bạch Du mặt dày, không hề biết ngượng ngùng là gì nói: “Sắp không phải rồi đó. À đúng rồi, nhóc tên gì thế?”
Thanh niên: “Lý Khắc, Khắc trong câu cha thắng được mẹ.”
Bạch Du: “…”
Giải thích kiểu này cũng ổn ha.
Giang Khải tưởng rằng Bạch Du chắc sẽ tới sớm như thường lệ, chỉ cần đi tới cửa rạp chiếu phim là sẽ gặp, nhưng nay nào có thấy Bạch Du đâu đâu?
Anh ta nhăn mày theo bản năng, xong lại giơ cái đồng hồ longines trên cổ tay lên xem mấy giờ rồi.
Tầm năm phút nữa là bắt đầu chiếu phim rồi mà không thấy bóng dáng Bạch Du đâu cả!
Chắc cô không cho anh ta leo cây ngay lúc này đâu đấy chứ?
Nghĩ đến lần trước cũng bị cho leo cây, sắc mặt lại càng khó coi.
Lý Khắc: “Hình như người yêu của chị có vẻ thiếu kiên nhẫn lắm, khi nào tôi bắt đầu hành động đây?”
Người yêu của cô gái này vừa thấy đã biết không phải người bình thường rồi, nào là xe đạp Phượng Hoàng, đồng hồ Longines, áo sơ mi sợi tổng hợp. Tất cả đều là những thứ cậu không thể mua được.
Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác nữa, chỉ cần làm xong chuyện này thì cậu có thể mua trứng gà cho Niệm Niệm bồi bổ thân thể.
Bạch Du khá là bình tĩnh: “Cậu cứ bình tĩnh đi, sắp có thêm con cá nữa xuất hiện rồi đó!”
Với hiểu biết của cô đối với Tần Tâm Hủy, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này đâu.
Quả nhiên, cô vừa mới dứt lời thì thấy Tần Tâm Hủy một thân váy áo xúng xính chạy ra từ một góc.
Giang Khải nhìn thấy Tần Tâm Hủy thì vô cùng kinh ngạc: “Sao lại là em? Bạch Du đâu?”
Tần Tâm Hủy muốn nói lại thôi: “Em họ… Sợ là sẽ không tới đây đâu ạ.”
Sắc mặt Giang Khải đen xì, giọng điệu cũng không hề thân thiện gì: “Ý của em là như thế nào? Chính miệng Bạch Du bảo là sẽ không tới đây hôm nay sao?”
Tần Tâm Hủy lắc đâu: “Em nghe lén thấy em ấy nói như thế với bà nội Bạch… Em ấy bảo là muốn cho anh nếm mùi bị người ta cho leo cây hoài, em ấy còn nói…”
Giang Khải nắm chặt tay thành quyền, sắc mặt âm trầm như sắp chảy nước tới nơi: “Cô ấy còn nói cái gì nữa?”
Tần Tâm Hủy: “Em ấy bảo từ xưa tới giờ anh toàn đối xử với em ấy như thế nên giờ em ấy trả lại hết những tủi thân đã phải chịu lên người anh. Anh Giang Khải, anh đừng giận em ấy nhé. Em ấy cũng chỉ là giận dỗi nhất thời mà thôi. Chi bằng anh về dỗ dành em ấy đôi chút đi xem sao ạ!”
“Dỗ cái gì mà dỗ!”
Giang Khải tức đến mức mặt mày hết hồng lại tím, ngực phập phồng kịch liệt.
Bạch Du giỏi lắm.
Dám năm lần bảy lượt cho anh ta leo cây, lại còn muốn anh ta quay về dỗ dành cô nữa hả?
Nằm mơ đi nhé!
Lý Khắc quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Du hỏi: “Con cá mà chị nhắc tới chính là chị họ của chị à?”
Bạch Du gật đầu: “Không sai, cái cô nàng ngốc nghếch kia chính là chị họ tôi đấy. Giờ thì cậu lên sân khấu được rồi đó.”