Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 40: Cháu gái hiếu thảo nhất khu phố đến rồi kìa

Mua xong thức ăn, Bạch Du cũng không cần bà nội giúp đỡ, đẩy bà ra ngoài tán gẫu với các cụ già trong sân, đợi cơm nấu xong cô sẽ đi gọi bà về.

Tuy bà Bạch phàn nàn rằng cô không cho bà làm việc nhưng khi ra khỏi cửa, lại khen "Tiểu Du" này nọ, khen từ sợi tóc đến ngón chân của Bạch Du.

Cuộc trò chuyện như sau:

"Ôi chao chị già, dạo này mặt chị trắng trẻo ra nhiều, còn mịn màng hơn nữa, có phải tối qua chị bôi kem dưỡng trắng không ạ?"

Bà Bạch: "Chị không bôi kem dưỡng trắng đâu, là cháu gái út của chị, bé Du đắp cho chị cái mặt nạ gì đó. Chị bảo tuổi này của chị đắp mặt nạ làm chi nhưng Tiểu Du nhà chị bảo con gái phải đẹp và thanh lịch cả đời nên mới đắp mặt nạ cho chị. Mấy đứa thử sờ xem, có mịn hơn nhiều không."

Mọi người đưa tay ra sờ, đều khen ngợi đúng là mịn màng hơn nhiều, rồi lại rôm rả hỏi về cái mặt nạ đó là gì.

Bạch Du không biết bà nội đã khen cô lên tận trời xanh, lúc này cô đã băm nhuyễn thịt lợn và tôm, thái củ sen thành hạt lựu.

Tiếp theo, cho thịt băm, chả tôm và măng vào tô lớn, thêm hành lá, muối, tiêu và bột bắp, trộn đều cho đến khi kết dính. Sau đó, cho từng miếng tàu hũ ky vào, cuộn thành thanh dài, phết thêm nước bột bắp lên vỏ ngoài, rồi ép kín miệng, cắt thành từng miếng nhỏ, cuối cùng cho vào chảo dầu nóng khoảng bốn năm lớp để chiên.

Chiên đến khi vàng rộm giòn tan, món chả tôm rán giòn bên ngoài, mềm mại bên trong đã hoàn thành.

Tiếp theo, Bạch Du rửa sạch chân vịt đã mua, cho vào nồi cùng gừng thái lát, chần sơ, sau đó rửa lại một lần nữa, rồi cho thêm nước tương, muối, tiêu, hoa hồi, quế, lá nguyệt quế, ớt khô và các loại gia vị khác, đổ nước xâm xấp móng vịt, đun sôi trên lửa lớn rồi nấu thêm hai mươi phút.

Cô tiếp tục bắc một cái chảo khác, cho ớt xiêm xanh, gừng tỏi băm vào phi thơm trên lửa nhỏ, sau đó cho thêm xì dầu, tiêu, đường trắng và nước luộc, đảo đều chân vịt đã nấu chín, đun sôi để thu cạn nước sốt, món chân vịt cay đã hoàn thành.

Tiếp theo, cô nấu hai tô bún rau cải trứng, rồi ra ngoài sân gọi bà nội vào ăn cơm.

Vừa bước vào sân, Bạch Du đã bị trêu chọc: "Cháu gái hiếu thảo nhất khu phố đến rồi kìa."

Bạch Du cười nói: "Chỉ có cháu biết chị Yến Tử mới đây may cho bà Lâm hai bộ quần áo, anh Vệ Quốc vừa thăng chức đã mua cho dì Vương hộp sữa mạch nha. Khu phố mình có phong thủy tốt, dạy dỗ ra những người trẻ tuổi nào cũng hiếu thảo và giỏi giang."

Chỉ một câu nói, Bạch Du đã khen ngợi tất cả mọi người trong khu phố.

Nhìn cái miệng ngọt ngào như thoa mật ấy, ai đã từng nói Bạch Du không dễ thương bằng Tần Tâm Hủy nhỉ?

Còn nữa, nhìn kỹ mới phát hiện không biết từ bao giờ da của Bạch Du đã trở lại trắng nõn nà như tuyết, mịn màng và căng bóng, như thể chỉ cần véo nhẹ là có thể chảy ra nước.

Cô cất tóc búi lên, để lộ ra những đường nét đẹp tự nhiên và quyến rũ, làm cho người ta không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp rạng rỡ của cô.

Vóc dáng lại nuột nà, chỗ nào cần thon thả thì thon thả, chỗ nào cần đầy đặn thì đầy đặn, uyển chuyển mềm mại. Đừng nói đàn ông, chính phụ nữ nhìn cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Cái này không nhìn còn tốt, vừa nhìn mới phát hiện Bạch Du lột xác thành một đại mỹ nhân da trắng nõn nà, eo nhỏ chân dài.

Toàn bộ đại viện đếm xuống, lại không có ai lớn lên so với cô còn đẹp hơn.

"Ôi, sao trước kia không phát hiện Tiểu Du xinh đẹp như vậy?"

"Trước đây Tiểu Du còng lưng gù vai, đi lại cúi đầu không dám nhìn người, ở chung khu phố bao nhiêu năm mà cũng không nhìn rõ mặt em ấy, giờ thế này đẹp biết bao."

"Đúng vậy, con người sống là phải có tinh thần khí chất, Tiểu Du, sau này cháu đừng để tóc mái che trán nữa, để lộ trán ra như bây giờ đẹp biết bao!"