Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 35: Muốn biết chuyện của anh trai và chị dâu

Cô ruột để tránh bà Bạch nên tối nay không định về nhà, cô ta định qua ở ké một đêm, tiện thể ăn ké bữa cơm.

Khi Bạch Du tắm xong trở về, đôi giày của Tần Tâm Hủy đặt trước cửa đã biến mất.

Cô thong thả bước đến ngăn kéo tủ tivi, kéo ra và nhìn vào bên trong.

Đúng như dự đoán, vé xem phim mà cô đặt trong đó lúc nãy đã không còn.

Khóe miệng Bạch Du cong lên.

Tốt lắm, mồi đã thả.

Bây giờ chỉ còn chờ cá cắn câu.

Bà nội còn chưa về, Bạch Du phơi quần áo đã giặt xong rồi về phòng viết thư.

Thư viết cho anh trai cô và chị Ánh Chi.

Lại nói tiếp có một chuyện rất kỳ quái, vào thời đại xem mắt gặp mặt vài lần là có thể kết hôn, anh trai cô và chị Ánh Chi đính hôn gần một năm, lại không nghe nói qua hai người có dự định kết hôn.

Kiếp trước mặc dù cô cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi đến, lúc ấy cô một lòng nhào vào Giang Khải, quan tâm đến người bên cạnh còn lâu mới đủ.

Về phần vì sao họ lại cãi vã trước khi chị Ánh Chi xảy ra chuyện, sau đó cô lại hỏi qua anh trai cô nhưng mà lúc ấy anh trai cô lại đổi chủ đề.

Vì vậy, mặc dù được sống lại một lần nhưng cô lại không biết nhiều về chuyện của anh trai và chị dâu mình.

Nghĩ đến đây, cô càng muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.

Tuy nhiên, cô không hỏi thẳng thừng mà viết thư kể về việc bà nội đến Bắc Kinh, một số chuyện ở đại viện và cuối cùng mới hỏi khéo về việc họ định khi nào đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới.

Sau khi viết thư xong, cô gấp giấy thành hình con hạc.

Kiếp trước, cô không đi làm, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi và không biết phải làm gì, vì vậy cô đã học làm đồ thủ công theo chương trình truyền hình, gấp giấy là một trong số đó.

Làm xong thì vừa kịp lúc bà nội về, Bạch Du lấy mặt nạ ra đắp, còn kéo bà nội đắp chung.

Bà Bạch vất vả cả đời, không ngờ đến lúc già lại bị cháu gái kéo đi đắp mặt nạ, bà luôn lắc đầu nói không chịu.

Nhưng khi đắp mặt nạ xong, nhìn vào gương thấy khuôn mặt nhăn nheo của mình trắng trẻo hơn nhiều, bỗng dưng bà lại thích thú: "Bột mì này hay thật đấy, đắp một lần mà trắng hơn hẳn."

Bạch Du cười: "Bà ơi, đây gọi là mặt nạ chứ không phải bột mì, sau này cháu sẽ mua thêm."

Lần này bà Bạch không từ chối: "Thứ này hữu ích quá, cháu mua nhiều hơn đi, bà cho tiền."

Bạch Du nháy mắt: "Bà ơi, bà quên rồi à, bây giờ cháu có tiền lắm!"

Bà Bạch nhớ lại khuôn mặt đen sì của con dâu hôm đó, cười tít mắt: "Đáng đời, ai bảo nó làm chuyện ác!"

Những ngày tháng cùng bà nội đắp mặt nạ, cùng bà nói xấu mẹ là những ngày tháng mà Bạch Du kiếp trước không dám tưởng tượng.

Cô dựa vào vai bà nội: "Bà ơi, dạo này cháu hay bị đau bụng nhưng cháu đi viện một mình thì lại sợ."

Bà Bạch nghe vậy, bỗng chốc căng thẳng: "Bây giờ có đau bụng không? Đừng sợ, ngày mai bà đi cùng cháu."

Người già thường vậy, chỗ này đau chỗ kia đau nhưng để không phiền toái cho con cái, cũng để tiết kiệm tiền, họ thà nhịn cũng không chịu đi khám. Nhưng hễ nghe con cái có chút xíu không khỏe, họ lại lo lắng vô cùng.

Bạch Du: "Bây giờ không đau nhưng nếu không ăn đúng giờ sẽ khó chịu."

Bà Bạch: "Chắc chắn là do bà mẹ hồ đồ của cháu hại rồi, buổi trưa chỉ có xíu thời gian nghỉ ngơi mà còn bắt cháu về nấu cơm, mang cơm cho bọn nó ăn, cũng không sợ ăn vào giảm tuổi thọ!"

Lời nói lúc nãy của Bạch Du thực ra không phải là nói dối, do lâu ngày không ăn đúng giờ nên cô bị dư axit dạ dày, cô nhân cơ hội này đi bệnh viện lấy thuốc về uống.

Tuy nhiên ngày mai cơ quan có khá nhiều việc, không thể xin nghỉ, chủ nhật cô phải đi "câu cá"...

Nghĩ đến đây, cô ấy đành nói: "Cháu nghe nói có một vị đại danh y ở Bệnh viện Nhân dân chữa bệnh dạ dày rất giỏi nhưng ông ấy chỉ làm việc vào thứ hai."