Thập Niên 70: Bạch Nguyệt Quang Của Cố Chấp Đại Lão Trọng Sinh

Chương 30: Chỗ đó của anh ta thực sự... Nhỏ sao?

Cho tới bây giờ, Lâm Hướng Tuyết chưa từng thấy thứ kia của đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn là tình cảnh như vậy, nhất thời bị dọa đến bật khóc.

Người đàn ông hèn mọn sau khi nhìn thấy Lâm Hướng Tuyết bị dọa khóc thì càng đắc ý, còn quơ quơ, anh ta mỉm cười lộ ra một hàm răng vàng.

Loại biếи ŧɦái này, nạn nhân càng sợ hãi, họ càng phấn khích.

Sau khi Bạch Du sửng sốt một chút liền tỉnh táo lại, sau đó khóe miệng nhếch lên cười nói: "Chỉ với thứ nhỏ như mũi kim vậy mà anh cũng dám lấy ra khoe, anh không sợ mất mặt nhưng tôi sợ bị kim đâm ngất xỉu!"

Gã bỉ ổi: "?"

Ngất xỉu vì cây kim?

Anh ta cúi đầu nhìn về phía món đồ chơi kia của mình, mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Bạch Du tiếp tục chế giễu: "Mọi người đều nói đó là nơi đàn ông là vốn liếng để khoe khoang nhưng nhìn anh kìa, ngay cả kim thêu cũng tốt hơn anh một chút, sao anh bé tẹo mà tự tin thế? Nếu là tôi, tôi đã không còn mặt mũi để sống trên đời này, sao còn dám ra ngoài khoe khoang?"

Gã bỉ ổi: "..."

Anh ta thở hổn hển, suýt chút nữa vì tức giận mà phun ra một ngụm máu.

Anh ta tức giận đến run rẩy toàn thân, vừa tức giận vừa xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng nảy sinh một tia không tự tin.

Chỗ đó của anh ta thực sự... Nhỏ sao?

Vốn dĩ Lâm Hướng Tuyết đã sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, không biết phải làm gì. Nghe lời Bạch Du, cô ấy cũng ngẩn người ra.

Bạch Du liếc nhìn cô ấy một cái, nhỏ giọng nói: "Đi báo cảnh sát."

May mắn thay, mặc dù sợ hãi, Lâm Hướng Tuyết cũng không hoàn toàn vô dụng. Cô ấy đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhảy lên xe đạp và lao ra khỏi con hẻm.

Gã bỉ ổi nhìn thấy Lâm Hướng Tuyết định đi, biết rằng tình hình không ổn, liền vội vàng bỏ chạy.

Bạch Du nhặt một hòn đá trên mặt đất ném qua. Cô nhắm rất chuẩn, hòn đá trúng ngay vào bắp chân bị thương của gã bỉ ổi.

Gã bỉ ổi té lăn trên đất, ôm bắp chân bị thương kêu rên.

Rất nhanh cảnh sát đã tới.

Ba người bị đưa về cục cảnh sát.

Bạch Du nói ra lại chuyện từ đầu đến cuối trong một lần.

Cảnh sát đảm bảo với hai người họ rằng: "Hai người yên tâm đi, những hành vi như vậy, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt thật nghiêm."

Thời đại này, hình phạt cho tội lưu manh rất nghiêm khắc. Hành vi phô bày bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của bản thân nơi công cộng như gã bỉ ổi kia, chỉ sợ anh ta sẽ phải trải qua nửa phần đời còn lại trong trại lao động.

Tuy nhiên, Bạch Du không hề đồng cảm với anh ta, thậm chí còn chuẩn bị giáng đòn chí mạng cuối cùng cho anh ta.

Lúc này, Giang Lâm tình cờ đến đồn cảnh sát để giải quyết một số việc. Khi chuẩn bị đi, anh nghe loáng thoáng giọng nói của Bạch Du nên đi đến gần.

Khi đến cửa, anh nhìn thấy một người phụ nữ có thân hình mảnh mai đang quay lưng lại với anh, giọng nói líu lo: "Đồng chí cảnh sát, loại côn đồ thối tha chỉ mang theo chiếc kim đen rỉ sét dài ba cm đi hù dọa người khác như thế này, xin các đồng chí nhất định không được tha thứ cho anh ta!"

Giang Lâm: "..."

Cảnh sát: "..."

Ba cm kim đen rỉ sét, khụ khụ, mô tả của người phụ nữ này khá đặc biệt.

Bạch Du cảm thấy như có một ánh mắt đặc biệt nhìn vào mình từ phía sau nên quay đầu lại theo bản năng.

Sau đó, cô đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Lâm.

Bạch Du: "..."

Bạch Du xấu hổ đến mức muốn tìm cách trốn đầu vào lòng đất.

Cô không ngờ lại gặp được Giang Lâm ở đây, càng không ngờ Giang Lâm lại nghe thấy những lời cô nói.

Cô chỉ mồm mép bén nhọn hai lần, không ngờ hai lần đều bị Giang Lâm bắt gặp.

Nghĩ đến câu nói "kim đen" vừa rồi, cô chỉ muốn đào hố chôn sống bản thân!

Giang Lâm chỉ ngạc nhiên ban đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: "Sau cô lại ở đây?"

Bạch Du sờ sờ mũi: "Gặp một tên lưu manh."