Bạch Du biết ơn nói: "Cảm ơn thím, cháu biết rồi.”
Thái Vọng Xuân còn phải nấu cơm trưa, bà ấy thấy Bạch Du không sao nên phe phẩy quạt hương bồ rời đi.
Nắng buổi trưa chiếu vào phòng khách, tấm lịch trên tường ghi rõ ngày: 16/08/1976.
Cô nhớ rằng ngày này ở kiếp trước, cô bị cảm nắng nên ngất xỉu mười mấy phút, cũng bởi vì thế mà chậm trễ việc đưa cơm đến cho mẹ và Tần Tâm Hủy, mẹ của cô mắng cô một trận té tát ngay trước mặt mọi người.
Nhưng kiếp này, mẹ của cô sẽ không còn cơ hội đó nữa.
Bên cạnh tấm lịch là một cái gương, đó là gương để người trong nhà chỉnh lại quần áo lúc đi ra ngoài.
Bạch Du mím môi đi tới trước gương.
Nói thật, cô đã không nhớ nổi dáng vẻ của mình vào năm mười tám tuổi nữa.
Hít sâu một hơi, cô nhìn bản thân trong gương.
Trong gương, cô thấy mình mặc một bộ quần áo bình thường, mái tóc dài đen bóng được tết thành hai bím, trông rất trẻ trung.
Chỉ là phần tóc mái vừa nhiều vừa dài gần như che hết nửa khuôn mặt, vừa đi vừa về nấu cơm đưa cơm trong thời gian dài khiến làn da của cô biến thành màu lúa mì, cả người trông không khác gì nắm đất, cục than.
Thật ra cô không thích để tóc mái chút nào, chỉ là mẹ cô nói rằng đường nét trên khuôn mặt cô quá sắc sảo. Nếu không che bớt khuôn mặt đi thì sẽ khiến người ta có ấn tượng cô không đàng hoàng.
Cô lấy hai cái kẹp trong ngăn tủ bên cạnh ra, kẹp phần tóc mái dài sang hai bên để lộ cái trán trơn bóng.
Trong gương lập tức xuất hiện gương mặt góc cạnh xinh đẹp, nhất là đôi mắt ngập nước, như ánh nắng mùa thu bị vò nát rồi rót vào trong mắt.
Ngón tay thon dài tinh tế của Bạch Du chạm vào mặt mình, bàn tay hơi run lên.
Cô đã quay về thật rồi, quay về năm mười tám tuổi. Lúc này cô vẫn chưa đăng ký kết hôn với Giang Khải, lúc này người nhà của cô vẫn chưa xảy ra chuyện.
Tất cả vẫn còn kịp.
Kiếp trước cô đã sống một đời mơ màng, kiếp này dù thế nào cô cũng phải làm chủ cuộc sống của chính mình.
Kiếp này cô phải học cho thật giỏi, tham gia thi đại học, trở nên nổi bật, cô còn muốn bảo vệ người nhà, để họ hưởng phúc cùng mình.
Bạch Du nhìn chằm chằm bản thân trong gương, mãi đến khi bụng đói kêu vang, lúc này cô mới nhớ ra mình chưa ăn cơm trưa.
Vừa đi vào phòng bếp, một mùi hương thơm lừng xộc thẳng vào mũi.
Canh xương đang sôi ùng ục trên bếp lửa nhỏ, mùi thơm êm dịu không ngừng bay tới.