Bé Cưng Bảy Tuổi Được Cả Hầu Phủ Cưng Chiều

Chương 6: Hổ xuống đồng bằng

Cố Dung là hổ xuống đồng bằng, căn bản không ngờ gặp phải nha đầu ranh mã ở đây.

Hắn ta cởi chiếc áo xám ở ngoài cùng, từ tim xuống, máu loang thành mảng, giống như bị người ta chọc thủng một lỗ.

Một nữ nhân như Liễu thị không dám nhìn lần hai, Thẩm Linh Đang thì nhìn rồi cắn môi: Hắn ta bị thương nặng như vậy cũng có thể chế ngự cô? Cho dù bây giờ cô chỉ 7 tuổi, nhưng sát chiêu mà cô đã học hơn 10 năm, nam nhân trưởng thành cũng chưa chắc đánh lại cô.

Người của thế giới này đều giống hắn ta sao? Cô đang định đi qua xem kỹ.

“Di nương, Liễu di nương!” Bỗng có người lớn giọng hỏi.

Liễu di nương giật mình: “Là Thẩm Quý!” Thẩm Quý là người mà Tống thị phái tới trông nàng ta chịu phạt, Liễu di nương muốn đi ra đáp lại, lại bị Cố Dung túm lấy tay áo: “Ta nghe bước chân ở bên ngoài, chắc chắn không chỉ có một người.”

Liễu thị tâm địa đơn thuần, không hiểu mà nhìn Cố Dung. Đôi mắt long lanh đó của nàng ta đảo nhẹ, cực kỳ câu hồn, Cô Dung liếʍ miệng.

“Kế hoạch thật độc ác.” Thẩm Linh Đang nhếch miệng, đôi mắt đen đanh lại, đảo mắt một cái đã nghĩ thông.

Thủ đoạn bỉ ổi, nhưng rất hữu dụng.

“Ôi mẹ ơi!” Một tiếng hét vang lên.

Là Trần ma ma cầm gậy gỗ xông vào, vừa hay chỗ bà ta đi vào là nơi có thi thể của nam nhân mặc áo đen kia, ngay lập tức bị dọa ngồi phịch xuống đất. Nhưng cũng không có người đáng thương này thời gian phản ứng thì thấy thất tiểu thư của nhà bà ta đã lao tới, trong tay cô bé cầm giá cắm nến, ánh sáng đung đưa của ngọn nến soi vào.

Cực kỳ quỷ dị.

Trần ma ma trợn ngược mắt, lập tức muốn ngất đi.

“Trước khi ngất xử lý cho ta thi thể này đã.” Giọng nói rất vô tình.

Thẩm Linh Đang lại quay đầu nhìn Cố Dung: “Ngươi không muốn bị coi là gian phu mà bị đánh chết thì trốn kỹ cho ta.”



Mà dưới núi, đám người Lâm Chi Nhi và Thẩm Quý thì đầy phấn khích lên trên núi.

“Lúc này đi chưa?” Thẩm Quý vừa gọi to tên của Liễu thị, vừa nhỏ giọng thương lượng với Lâm Chi Nhi.

Khóa miệng của Lâm Chi Nhi nở nụ cười ác độc, nàng ta nói: “Vội gì chứ, tốt xấu gì cũng để biểu ca của ta nếm thử chút vị, đợi sau khi huynh ấy chơi xong, lấy mạng của tiện nhân đó cũng không muộn.” Liễu thị, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi sinh ra một tiểu súc sinh.

Thẩm Quý nhìn gương mặt của nữ nhân này mà phát run.

Thật sự là độc nhất lòng dạ đàn bà.

Lâm Chi Nhi cho biểu ca nhà mình đủ thời gian sung sướиɠ mới phất tay, mười mấy gia đinh của Thẩm gia tay cầm đuốc lao tới bên ngoài từ đường của Thẩm gia. Mấy người đang muốn đẩy cửa xông vào thì điều khiến người ta bất ngờ là cánh cửa đó lại được người khác mở ra từ bên trong.

Trong phòng không như những gì đám người Lâm Chi Nhi nghĩ, nó là một cảnh tượng sáng đèn. Liễu thị quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế ở một bên, cứ run rẩy liếc nhìn xà nhà. Lâm Chi Nhi không tự chủ mà nhìn theo ánh mắt của nàng ta, nhìn một cái thì khiến nàng ta trợn trừng mắt, hét lên một tiếng: “Biểu ca!”

Chỉ thấy trên xà nhà đó treo một cái xác, đó chính là biểu ca của Lâm Chi Nhi.

Mặt mày hắn ta trắng bệch, rõ ràng đã chết rồi, quần áo trên người bị người khác lột sạch không nói, trên l*иg ngực còn bị người khác khắc một chữ “tiện”! Không chỉ như thế, khắp người hắn ta vậy mà có mấy trăm vết roi, cũng không nhìn ra hình thù khi còn sống.

Nếu còn sống, hắn ta chắc sẽ đau đớn lắm!

Ánh mắt ngân ngấn nước mắt của Lâm Chi Nhi nhìn người ngồi ở trung tâm chiếc bàn, Thẩm Linh Đang khẽ nhước mắt, trong tay nghịch một cái giá cắm nến, vừa hay nó giống với vết thương đâm xuyên trên người thi thể, cô liếʍ môi nói: “Các ngươi tới thật đúng lúc.”