Bé Cưng Bảy Tuổi Được Cả Hầu Phủ Cưng Chiều

Chương 3: Hậu viện không bình yên

Mọi người tại đây có ai từng thấy đứa bé 7 tuổi dám gϊếŧ người chứ?

Nhất là sức lực của sát tinh này nhỏ, thấy một lần chưa gϊếŧ chết được còn đâm thêm Nguyệt Mai vài cái, đâm tới mức trên mặt mình bị bắn đầy máu. Những người còn lại cứng ngắc tại chỗ không dám nhúc nhích, dù là Liễu thị cũng nhìn con gái mình với vẻ không dám tin.

Thẩm Linh Đang liếc nhìn nàng ta, không thèm quay đầu mà chạy ra ngoài cửa, hạ nhân của Thẩm gia ở đằng sau còn chưa đuổi theo.

Nơi nơi nam nữ phóng khoáng không quá nghiêm khắc, huống chi Thẩm Linh Đang mới 7-8 tuổi, bình thường cũng có thể ra ngoài chơi. Chỉ là hôm nay cô bé với sắc mặt trắng bệch, trên trán chảy máu không ngừng, dáng vẻ trời sinh như tượng tạc thì nay giống như Bồ Tát phá tướng.

Tướng mạo Bồ Tát lại có ánh mắt hung thần ác sát. Thẩm Linh Đang chạy đi, ánh mắt quét qua, cuối cùng cũng tìm được một chỗ đông người, sau đó dứt khoát ngồi phịch xuống đất khóc to, cô bé đáng yêu sẵn, khóc lại rất thê thảm, không lâu sau thì không ít đi qua vây lại xem.

“Đây không phải là thất tiểu thư của nhà Thẩm thái phó hay sao? Ta từng gặp, trước kia từng chơi ở hậu viện của nhà ta!”

“Đúng đúng đúng, ta có ấn tượng, cô bé từng mua đồ ăn vặt của nhà ta… Cô bé bị ai bắt nạt thành ra thế nào? Trán chảy nhiều máu quá, tiểu cô nương e rằng bị phá tướng rồi nhỉ?”

“Xem ra hậu viện nhà Thái phó không bình yên lắm!”

Thẩm Linh Đang vốn giả vờ khóc, nhưng giọng của trẻ con quá yếu, không lâu sau thì ho thật, cũng vào lúc này, những người của Thẩm gia cuối cùng cũng đuổi tới. Liễu di nương là di nương đương nhiên không thể ra khỏi phủ, người đi ra là quản gia và mấy gia đinh trong phủ.

“Thất tiểu thư, mau theo bọn ta trở về!”

Thẩm Linh Đang cuối cùng cũng ngừng ho, lập tức ngẩng đầu lên nói: “Bắt ta về làm gì, đền mạng cho Nguyệt Mai hay sao?”

“Thất tiểu thư!!” Thẩm quản gia lập tức trợn to mắt.

“Ông cũng biết ta đường đường là thiên kim của Thái phó, nhưng ta lại cảm thấy ta không bằng một nô tỳ!” Cô chỉ là một cô nương 7-8 tuổi, chỉ có thể nói ra những lời như này: “Rõ ràng là nàng ta trộm trâm cài tóc của ta, lại nói ta trộm của nàng ta.”

Thẩm Linh Đang nói xong thì chỉ vào vết máu trên trán: “Ta là do cha ta sinh ra hay là Nguyệt Mai là do cha ta sinh ra, Nguyệt Mai hại ta thành như này, lại muốn ta xin lỗi nàng ta, còn muốn để một nô tỳ như nàng ta đánh ta trút giận ư?!”

“Cho dù nếu ta thật sự đẩy nàng ta xuống nước thì làm sao, ông muốn ta đền mạng cho nàng ta à?”

Gương mặt đáng thương như này, chuyện hay ho ly kỳ như này, cộng thêm Thẩm Linh Đang chỉ là một cô bé, trong lòng người qua đời vây xem ở xung quanh vô cùng thương xót.

“Chuyện gì thế? Vì một cây trâm, để nha hoàn đánh tiểu thư, đây chính là quy tắc của nhà Thái phó à?”

“Cho dù tiểu thư lấy cây trâm của nha hoàn cũng không cần như vậy chứ?”

Rốt cuộc ai lấy cây trầm không quan trọng, điều quan trọng là quan hệ chủ tớ, hậu viện của Thẩm gia tác quái, còn hà khắc với con gái ruột, ai không cảm thấy nhà Thái phó không có quy tắc chứ? Người như này làm quan phụ mẫu của bọn họ, thật sự có thể quản lý tốt trị an sao?

Trong lòng quản gia giật thót, ông ta ngay lập tức biết lớn chuyện rồi, vội vàng nói: “Tiểu thư, đâu có chuyện như ngươi nói chứ, không phải do ngươi chịu ấm ức nên muốn xử lý Nguyệt Mai hay sao? Tiểu thư mau theo nô tài về nhà…”

Thẩm Linh Đang luôn nhỏ mọn, mọi người hay nói chuyện xấu không nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng Thẩm gia không coi cô là tiểu thư thì dựa vào đâu cô phải suy nghĩ thay cho Thẩm gia!

Thẩm Linh Đang nhướn mày, cười lạnh nói: “Nếu các người đã muốn ta đền mạng cho Nguyệt Mai, vậy thì ta cho!” Sau đó cô đập mạnh đầu xuống đất, cơ thể nhỏ bé run rẩy, sau đó ngất đi.

Quản gia sợ tới mức run bần bật, ông ta vội vàng phân phó người ôm Thẩm Linh Đang đã ngất lên.

Đương sự đi rồi, những người xem náo nhiệt có cảm thấy bất bình hơn nữa cũng dần dần tản ra, sau đám người lại có hai bóng người mãi không rời đi, nhìn về phía Thẩm Linh Đang rời đi mà trầm tư.

Một nam tử ăn mặc như hạ nhân nói: “Tiểu cô nương này khá giống chủ nhân lúc nhỏ, đầu óc cũng linh hoạt.” Cái đập đầu này mới là đỉnh, bảo đảm Thẩm gia đó phải cho cô nương này sống tốt, nếu sẽ lập tức được gắn mác không danh tiếng quản nhà không nghiêm. Còn nhỏ như này đã có trí tuệ và lá gan như này, ngoại trừ chủ nhân nhà mình, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp trong đời.

Nam nhân được gọi là chủ nhân lia mắt qua, người đó lập tức cúi đầu: “Tiểu nhân lắm lời!”

Có lẽ do gợi lại ký ức ngày xưa, chiếc quạt trong tay nam nhân thu lại, hắn quay đầu rời đi: “Đi thôi, có thông minh nữa cũng là con gái của nhà người ta, có liên quan gì với chủ tử của ngươi chứ?”