Bé Cưng Bảy Tuổi Được Cả Hầu Phủ Cưng Chiều

Chương 1: Đầu thai chuyển thế

“Linh Nhi, Linh Nhi!”

Thẩm Linh Đang mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên tai có người không ngừng gọi mình. Cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà cũ kỹ, còn có người phụ nữ rất xa lạ ở trước mắt?

“Linh Nhi, con tỉnh rồi, con cuối cùng cũng tỉnh rồi, con muốn dọa chết mẹ mới cam lòng sao?”

Người phụ nữ đó nghẹn ngào nói, sau đó ôm Thẩm Linh Đang vào trong lòng.

Mẹ ư? Cô làm sứ giả câu hồn ở nhân gian mười mấy năm, ai dám làm mẹ của cô chứ, người phụ nữ trước mắt là ai thế? Cô muốn đẩy người phụ nữ ra, nhưng vừa đưa tay ra, cả người Thẩm Linh Đang đã đơ ra— Mẹ kiếp, đây sao có thể là tay của cô chứ!!

Cánh tay giống như ngó sen, ngắn choằn??

Liễu thị nhìn con gái ngây ngốc thì vừa mừng vừa đau lòng, nàng ta vội vàng phất khăn tay phân phó: “Mau, lát nữa mời Lâm đại phu tới đây, thuận tiện tới nhà bếp lấy một bát cháo trắng và mứt táo tới… Ông trời thương xót, con bé đã một ngày chưa ăn gì rồi.”

Thẩm Linh Đang chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại không xương của người phụ nữ sờ tới sờ lui trên trán mình: “Linh Nhi, con khó chịu ở đâu, con nói với mẹ, mẹ thổi cho con.”

Còn thổi ư? Thẩm Linh Đang thấy rất dị ứng, đây là giọng điệu dỗ con nít à!

“Sao đầu của tôi lại đau thế?” Cô vừa mở miệng, vốn nên là giọng nói lạnh lùng thì lại là giọng điệu non nớt nói bằng giọng mũi của trẻ con.

Liễu thị càng thêm đau lòng: “Linh Nhi bị ngã đập đầu, con mau ngoan ngoãn ngủ một giấc, lát nữa tỉnh dậy mẹ đút con ăn cháo trắng.”

Thẩm Linh Đang rầu rĩ, cô gặp ma rồi, lúc này có thể ngủ được sao?

“Hồ lô nhỏ, vo viên tròn, vo vo vo, nặn nặn nặn…” Liễu thị hát bài đồng dao cho con gái, đây là bài hát dỗ trẻ con ngủ của nơi này. Đôi mắt tròn xoa của Thẩm Linh Đang díu lại, thật sự không chống đỡ được con buồn ngủ, bàn tay nhỏ đặt trên ngực của Liễu thị, dần dần chìm vào mộng đẹp.

“Di nương, Lâm đại phu tới rồi.” Trong giấc mơ truyền tới giọng nói khẽ khàng.

Thẩm Linh Đang cảm giác cánh tay của mình được ai đó nhấc lên, một lát sau có giọng nói già nua vang lên: “Không đáng ngại, ta thấy tuy vết thương trên đầu nghiêm trọng nhưng cũng từ từ đóng vảy rồi, vẫn nên uống ít thuốc lại, đối với trẻ con 7 tuổi, thuốc cũng là độc.”

Trần ma ma hầu hạ ở bên cạnh vội vàng đáp ứng, sau đó cung kính tiễn lão đại phu rời đi.

“Di nương, ta thấy Nguyệt Mai bên cạnh tiểu thư thật sự không ra sao, dù tiểu thư không được sủng ái thì vẫn là chủ tử, cứ dung túng như này thì rốt cuộc ai là chủ ai là tớ đây?”

Giọng của Liễu thị trời sinh đã có vài phần dịu dàng, nàng ta cắn môi: “Ta còn hai đôi vòng tay, ma ma tìm người bán vòng đó rồi kết nối với quản gia, đuổi Nguyệt Mai ra ngoài.”

Dù cho nàng ta có hiền lành hơn nữa cũng nàng ta cũng là người mẹ, nếu không phải Nguyệt Mai chăm sóc không chu toàn, sao Linh Nhi có thể ngã đập đầu, để lại vết sẹo lớn như thế! Suýt nữa còn mất mạng!

Trần ma ma nói: “Sớm nên như vậy, cũng cho nàng ta biết trời cao đất dày!”

Thẩm Linh Đang ngủ chập chờn, trong đầu lúc là những lời giữa Trần ma ma và Liễu thị, lúc thì là ký ức 4-5 năm ngắn ngủi của nguyên chủ.

Nguyên chủ cùng tên với cô, cũng tên là Thẩm Linh Đang, là con gái của di nương Liễu thị trong Thẩm thái phó, đứng thứ bảy trong nhà, người khác gọi là thất tiểu thư. Nghĩ cũng biết cô bé không được nhiều người yêu thương, nhất là xuất thân của mẹ của nguyên chủ - Liễu thị còn là con hát mà người xưa xem thường.

Nếu không một nha hoàn nhỏ bé sao dám bắt nạt nguyên chủ như thế?

Lần này là Nguyệt Mai đã đeo trộm trâm bát bảo của nguyên chủ, sau đó lại nói nguyên chủ mất rồi.

Trước đây nàng ta cũng lấy đồ của nguyên chủ như thế, nhưng trâm bát bảo đó là quà sinh nhật duy nhất mà cha của nguyên chủ tặng cho nguyên chủ, nguyên chủ rất thích. Cô bé quấn lấy Nguyệt Mai mấy ngày, Nguyệt Mai thấy rất phiền, dứt khoát đẩy cô bé ngã đập đầu xuống đất.

Nguyên chủ bị đập đầu xuống đất mà qua đời luôn, đáng tiếc Liễu thị và Trần ma ma chỉ cho rằng Nguyệt Mai chỉ chăm sóc không chu toàn.

Thẩm Linh Đang trong mơ đã rõ hết mọi chuyện, cô cũng hiểu mình đã mượn cơ thể của tiểu cô nương này mà hoàn hồn.

Có thể sống lại lần nữa có ai không vui chứ? Cô lại nghĩ suy cho cùng cô đã chiếm cơ thể của tiểu cô nương: Nhóc đáng thương, mẹ của nhóc cũng đáng thương, nếu lão nương đã dùng cơ thể của nhóc, ta bảo đảm mẹ của nhóc nửa đời sau sống trong vinh hoa phú quý.

Trong lòng cô vừa nói thầm xong câu này, Thẩm Linh Đang lập tức cảm thấy cả người nhẹ đi, mắt dần dần mở ra, sau đó nói câu đầu tiên trong kiếp này của cô: “Con đói rồi!”