Nhận quà cảm ơn của người ta, An Tự thấy mình không xứng đáng, vì vậy trong hai ngày cuối cùng ở vườn thực vật này, cậu muốn cố gắng hết sức để giúp cây bạch quả chữa bệnh.
"Ân nhân, cậu đúng là người tốt quá!"
Linh hồn cây bạch quả khen cậu không ngớt, khiến An Tự không khỏi ngượng ngùng, tưới xong phân bón, cậu vội vã rời đi, đến chỗ cây long hòe.
Hai ngày nay không hiểu sao, cây long hòe không còn nhiệt tình như trước, khi giao lưu với cậu cũng ấp úng, như thể biết cậu đã quen cây khác ở bên ngoài vậy.
"Cây cũng sẽ ghen tị với cây sao?"
Trong lòng An Tự nổi lên nghi vấn, bên cạnh cậu không có ai để tâm sự nên chỉ có thể tám chuyện với Tiểu Ngao, nhìn đôi mắt đậu đen đáng yêu của vật nhỏ, cậu thủ thỉ: "Tao thấy có thể lắm, nếu tất cả sinh vật đều có cảm xúc thì chắc chắn phải có đủ hỉ nộ ái ố, trong đó có cả ghen tị."
Nghĩ đến ghen tị, tư duy của An Tự lại bắt đầu lan man, nhớ lại trước đây, cậu từng hâm mộ, ghen tị, không cam lòng với nhan sắc của cư dân hành tinh khác, đến cuối cùng là tê liệt.
Bây giờ nghĩ lại có vẻ hơi buồn cười.
"Ngoại hình cũng không quan trọng lắm." An Tự tự lẩm bẩm, dùng ngón tay chọc chọc vào đầu nhỏ của Tiểu Ngao: "Ít nhất thì mày sẽ không chê tao xấu xí. Đánh giá một người bằng ngoại hình không phải là hành vi đúng đắn, vẫn phải xem lời nói và hành động."
An Tự ngồi xếp bằng dưới gốc cây long hòe, cùng Tiểu Ngao ngẩn người cả một ngày, thỉnh thoảng lại viết vài ghi chú và cảm nhận linh tinh, thư thái và rỗi rảnh vô cùng.
Mặc dù vậy, An Tự không cảm thấy ngày hôm nay bị lãng phí, ngược lại còn thấy vô cùng trọn vẹn.
Bình thường bận học, thỉnh thoảng thư giãn một chút cũng không sao, huống hồ hôm nay còn có nhiều cảm nhận mới, cảnh giới tư tưởng của cậu đã được nâng cao rất nhiều.
An Tự nghĩ như vậy, cậu đứng dậy, phủi lá rụng trên quần, nhìn về phía hoàng hôn dần buông ở xa xa, chuẩn bị về nhà.
Đột nhiên, một đàn chim lớn từ trong rừng bay ra, dường như có động tĩnh gì đó lớn, đi kèm với đó là giọng nói quen thuộc với An Tự.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Có chuyện lớn rồi! Có kẻ xấu đến rồi!"
Mí mắt An Tự giật giật, cậu xách ba lô lên, nhanh chóng chạy đến nơi đàn chim bay tán loạn.
Tiểu Ngao nằm trên vai An Tự, nó lười biếng ngáp một cái rồi nhắm mắt lại, dường như không mấy hứng thú với chuyện này.
An Tự còn chưa đến nơi, linh hồn cây bạch quả đã truyền âm cho cậu: "Đổi đường khác, đừng chạy, đi nhẹ nhàng một chút, bên kia có rất nhiều kẻ xấu!"
Trong lòng An Tự giật thót, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cậu nghe theo lời của linh hồn cây, lặng lẽ đi đến từ phía bên kia, chưa đến nơi, cậu đã nghe thấy có mấy giọng nói xa lạ đang trò chuyện:
"Sao cậu ta biết tụi mình tiêm trứng sâu vào cây của cậu ta nhỉ?"
“Do hôm qua cậu ta may mắn, cây giũ hết sâu ra ngoài, rớt đầy người cậu ta. Cậu ta đi xem camera, lão Tam quên mất chuyện này, thế là lộ tẩy."
"Lão Tam đúng là thằng ngốc!" Người kia hung hăng chửi một câu, sau đó lại chuyển đề tài: "Thôi bỏ đi, hôm nay chúng ta vốn định xử lý cậu ta một trận, dứt khoát một lần cho xong."
An Tự lặng lẽ dựa vào một cây thông lớn, cậu hiểu ngay, hóa ra đây là kẻ thù của Cách Nhĩ.
Đừng xen vào chuyện người khác. Câu nói này hiện lên trong đầu An Tự, nhưng chuyện này không phải chuyện người khác mà là một cuộc trả thù ác ý, có thể hủy hoại cả cuộc đời của một người.
An Tự đoán không sai, cậu đã ghép nối được toàn bộ kế hoạch độc ác từ cuộc đối thoại của những người này.
Đám bọn họ cũng là Omega nhưng không phải sinh viên khoa thực vật mà là sinh viên các khoa khác giả danh vào.
Mặc dù mục đích không trong sáng, trên thực tế chỉ giống như việc lên lớp thay, khổ nỗi Cách Nhĩ đã chỉ đích danh mắng họ trong lớp mấy hôm trước, khiến nhóm Omega các khoa khác mang lòng thù hận.
Hôm nay đi tham quan căn cứ Cơ giáp, Cách Nhĩ đi rất gần với một Alpha, thậm chí còn tỏ tình, đối phương dường như đã đồng ý.
Mà Alpha này lại là người trong mộng của Omega đứng đầu nhóm nhỏ các khoa khác, Cách Nhĩ biết chuyện này, cậu ta không những đến khoe bạn trai mới mà còn kể cả chuyện sâu bọ, tự nhận là nắm được nhược điểm, muốn đẩy bọn họ đến đường cùng.
Omega đứng đầu nhóm nhỏ lập tức phát điên, hận mới thù cũ chồng chất, mấy Omega trong nhóm bàn bạc với nhau, trực tiếp kéo Cách Nhĩ đi, cho uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát tình rồi lôi về vườn thực vật, bây giờ đám người này đang tìm một tên Alpha lang thang trên phố để... tằng tịu với Cách Nhĩ.
An Tự nghe mà tim đập thình thịch, tay chân lạnh toát.
Trong ba lô của cậu có thuốc ức chế và vòng cổ dành cho Omega, những thứ quan trọng như vậy, cậu vẫn luôn mang theo bên mình.
Nhưng đối phương đông người như vậy, phải làm sao mới có thể cứu người một cách bình ổn và thỏa đáng, đảm bảo có thể thoát thân an toàn được đây.
"Đúng rồi, Omega tên An Tự kia..."
"Thằng béo đấy chạy không xa được, đợi chúng ta xử lý Cách Nhĩ xong rồi đi bắt nó cũng không muộn."
Da đầu An Tự tê dại, cậu mím chặt môi, không biết mình đã chọc vào đám O độc ác này từ bao giờ... chỉ vì cậu giúp Cách Nhĩ phát hiện ra trứng sâu sao?
Phải làm sao bây giờ.
An Tự lo lắng cắn chặt môi dưới.
Tiểu Ngao nhấc mí mắt lên, lặng lẽ quan sát tất cả những điều này, không vội ra tay giúp đỡ.
Không xa, Cách Nhĩ dựa vào cây bạch quả phát ra tiếng rên khó chịu.
Đầu mũi An Tự khẽ động, thầm kêu không ổn, cậu ngửi thấy pheromone của Cách Nhĩ, đối phương phát tình rồi.
Cùng lúc đó, nhóm nhỏ canh giữ Cách Nhĩ nhận được một cuộc điện thoại: "Alo? Đã tìm được tên Alpha đầu đường xó chợ nào chưa?"
An Tự giật mình, lưng đột nhiên dựa vào thân cây, không khéo làm rơi một quả thông, lăn trên mặt đất phát ra tiếng sột soạt.
"Ai ở đó!" Có người quát lớn.
Mồ hôi lạnh trên người An Tự lập tức tuôn ra.