Lòng An Tự nhoi nhói, cậu yên lặng nghe cậu bạn nói xong, đoạn thản nhiên đáp lời: "Thế thì sao?"
Âu Lan nghẹn họng, không quanh co nữa mà nói thẳng: "Cậu bán ngọc bội cho tớ đi, tớ trả cậu một triệu tệ vũ trụ, ok không?"
Tệ vũ trụ là đơn vị tiền tệ chung cho tất cả các thiên hà, một triệu tệ vũ trụ tương đương với mức tiêu dùng bình quân của người dân trên hành tinh thuộc tầng lớp trung bình đến thấp trong vòng hai mươi năm, nhưng ở Đế Tinh, số tiền này có lẽ chỉ bằng tổng chi phí sinh hoạt và học phí trong bốn năm đại học.
An Tự rất nghèo, nhưng học bổng hằng năm của đại học Đế Tinh khá hậu hĩnh, cộng với khoản vay sinh viên do chính phủ Hành tinh Uranium trợ cấp vẫn đủ để cậu học hết bốn năm đại học.
An Tự lịch sự từ chối, cậu vươn tay: "Không cần đâu, cảm ơn. Cậu nên trả ngọc bội cho tôi rồi."
Trong mắt Âu Lan đầy vẻ tức giận, cậu ta nắm chặt miếng ngọc không buông, cố nặn ra một nụ cười giả lả: "Thế thì hai triệu tệ, giá này đã đủ chưa? Cậu nghèo rớt mồng tơi ra rồi, mỗi miếng ngọc cũng đâu mài được thành cơm, số tiền này đủ để cậu ăn sung mặc sướиɠ, sống sung túc cả đời..."
L*иg ngực An Tự nghẹn đắng, cậu thở hắt ra, bình tĩnh đáp: "Hai triệu vẫn hơi ít."
Âu Lan nhíu mày, song cậu ta rất mừng vì An Tự đã chịu mặc cả, thế là bèn ôn hòa hỏi: "Vậy cậu muốn bao nhiêu?"
"Ừm... để tôi xem chất lượng ngọc cái đã..." An Tự nhân cơ hội giật lại miếng ngọc từ tay Âu Lan, cậu làm bộ ngắm nghía mấy bận rồi nói: "Năm triệu tệ đi."
"Năm triệu á??" Giọng Âu Lan cao vυ't, suýt nữa là mất luôn hình tượng thanh cao, cậu ta cố nhịn cái giá cắt cổ này, thủ thỉ với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Được rồi, năm triệu thì năm triệu, coi như làm từ thiện luôn. Tớ chuyển khoản cho cậu, cậu đưa ngọc bội cho tớ đi."
Cảm giác kháng cự dữ dội dâng lên trong lòng, An Tự siết chặt lấy ngọc bội trong tay rồi nhét thẳng vào balo, nhẹ gọng đáp: "Dù có trả một trăm triệu tôi cũng không bán."
"Cậu đùa tôi đấy à?" Vẻ mặt Âu Lan lập tức hung tợn, cậu ta xé rách hình tượng dịu dàng, kiêu căng chửi: "Thằng béo chết tiệt, nói nhẹ không thích thích nói năng phỏng? Có tin sau này tôi hành cậu ra bã không?"
An Tự lặng lẽ nhìn cậu ta, nhàn nhạt đáp: "Cậu không phải là sinh viên khoa thực vật học nhỉ?"
"..." Âu Lan tắc tị, lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.
An Tự nhanh chóng liên tưởng đến nguyên nhân, Omega khoa khác lén tham gia hoạt động ngoại khóa của khoa thực vật học còn có thể vì lý do nào khác nữa, chắc chắn là vì Alpha khoa Cơ giáp rồi.
An Tự: "Cậu không ép tôi bán ngọc bội thì tôi cũng không tố cáo cậu, để cậu bình yên đi hẹn hò với Alpha, được không?"
Âu Lan không nói năng gì, mặt mày hằm hằm nhìn cậu đăm đăm, chốc sau cậu ta đứng phắt dậy, đi về phía khoang đầu.
An Tự thở phào nhẹ nhõm, cậu chẳng hiểu mô tê gì nhưng sau đó cũng quên luôn chuyện này.
Mười phút sau, phi thuyền hạ cánh xuống Hành tinh Gaia.
An Tự để các Omega khác xuống trước, lúc này cậu mới nhận ra các sinh viên khác đều đi tay không, song ai cũng di chuyển chậm rãi, thậm chí nhiều người còn đỏ mặt tía tai.
Cậu ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, bấy giờ mới phát hiện bầu không khí áp bức phát ra từ khoang sau phi thuyền - là pheromone của Alpha.
Hóa ra bọn họ di chuyển đến đây trên cùng một phi thuyền - An Tự bất giác nghĩ.
Thấy mấy Omega khác cứ rề rà mãi nên An Tự chủ động xách vali, một mình đi thẳng về phía trước.
Lúc An Tự bước ra khỏi phi thuyền, giáo sư Ryan đã đợi sẵn trên bãi đáp, thầy khẽ gật đầu với An Tự rồi tiếp tục cau mày nhìn về phía lối ra.
Đứng bên cạnh thầy là một Alpha cao lớn vạm vỡ, là giảng viên trưởng của khoa cơ khí.
Vừa trông thấy An Tự, vị giảng viên ấy đã nhíu mày quay đi.
An Tự vờ như không thấy, cậu kéo vali về phía giáo sư Ryan.
Sau nửa giờ, đội ngũ thưa thớt mới tập hợp đầy đủ.
Sắc mặt giáo sư Ryan lạnh như tiền, thầy không nói gì, song giảng viên Alpha bên cạnh đã mắng um lên: "Các trò làm gì thế hả? Khởi động máy móc thôi mà cũng lề mà lề mề, cứ thế này thì địch bắn cho tan tác! Vừa gặp Omega là tay chân bủn rủn hết à, đám Alpha các em đúng là chả được tích sự gì."
Đám sinh viên thực vật học bên cạnh bị tiếng quát này dọa cho giật bắn, mặt người nào người nấy tái mét hết cả.
"Thưa thầy," một giọng nói lạnh lùng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, ở đầu hàng, một alpha đĩnh đạc như tùng đứng ra, khuôn mặt tuấn tú đã hơi thiếu kiên nhẫn: "Nếu chúng ta không đến sân tập thì trời tối mất."
"Là Tề Sóc!" Trong đám Omega có người thảng thốt hô lên nhưng lại bị ánh mắt nghiêm nghị của giáo sư Ryan trấn áp, tiếng bàn tán đầy hưng phấn trong đội ngũ vang lên như vỡ trận.
An Tự không biết cái tên này, nhưng thông qua tiếng buôn chuyện của mấy Omega xung quanh, cậu đã nghe được hết về danh tính và lai lịch của Alpha "Tề Sóc" này.
Tề Sóc, một siêu Alpha có chỉ số thông minh, sức mạnh thể chất và tinh thần đều đạt cấp độ SSS.
Trong khắp vũ trụ chưa có nổi trăm Alpha như vậy, hầu hết họ đều là những ông lớn nổi tiếng đứng đầu chuỗi thức ăn.
Một số rất ít Alpha cấp SSS ít được biết đến hơn vì bọn họ vẫn chưa trưởng thành, song theo thời gian, họ nhất định sẽ trở thành những nhân tài hàng đầu nổi danh trong vũ trụ.
Cái ghê gớm hơn cả là gia thế của Tề Sóc.
Khi nhân loại trong vũ trụ được chia thành ba giới tính ABO, một vài thế lực bí ẩn đã xuất hiện và nhanh chóng chiếm lấy trung tâm vũ trụ Đế Tinh, Chúng xâm chiếm và lan rộng ra các khu vực xung quanh như mạng nhện, thi nhau chia cắt và thống trị các khu vực cốt lõi của vũ trụ.
Trong khi các thế lực này đang mở rộng, chúng cũng đồng thời đấu đá lẫn nhau, và sau một nghìn năm, trải qua nhiều thế hệ, thế lực khắp nơi xoay vòng, chỉ còn lại một gia tộc họ Tề bí ẩn đến từ phương Đông chiếm giữ trung tâm của đế chế.
Gia tộc này nắm giữ vị thế tối cao, hưởng thụ tất cả quyền hạn trong thiên hà.
Gia tộc Tề sở hữu công nghệ tiên tiến nhất thế giới, là nhà cung cấp vũ khí lớn nhất vũ trụ, bọn họ sở hữu hàng chục nghìn hành tinh, hàng nghìn đường nhảy và kinh doanh trong nhiều ngành công nghiệp khác nhau, là một gia tộc khổng lồ ẩn mình trong vũ trụ như một con quái vật.
Mà Tề Sóc này lại là con trai duy nhất của gia tộc ngàn năm thần bí ấy, cũng là người kế vị có triển vọng nhất của gia tộc này.