Chỉ trong giây lát Diệp Nam Tinh liền chuyển ngay sang bộ dạng hiền thê lương mẫu gương mặt ôn nhu tươi cười dịu dàng: “Vân Kiêu, anh đã về rồi.”
Lục Vân Kiêu giơ tay kéo mạnh cà vạt, đáy mắt chán nản liếc nhìn cô một cái, rồi nhẹ nhàng (nhàn nhạt) nói: "Ừ."
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Diệp Nam Tinh thầm nghĩ, xong rồi, xong rồi, nhất định là cơm hộp đã đến, không được, vì giữ gìn hình tượng, bí mật quyết không thể tiết lộ ra được.
Chuông cửa vang lên một hồi, Lục Vân Kiêu cau mày nhìn chằm chằm cô: “Cô không định ra mở cửa sao?”
Diệp Nam Tinh cười khổ một tiếng nói: “Chắc là ấn nhầm đấy, không cần phải để ý đến nó đâu.”
Nhưng chuông cửa reo lên càng ngày càng vang lên, có cảm giác nếu như cô không ra mở cửa thì nó sẽ không chịu ngừng lại, cuối cùng thì cô còn nghe được tần số tiếng chuông vang lên còn mang theo cả một lại nhịp điệu nhịp nhàng có tiết tấu âm nhạc.
Ding dong, reng ding ding ding.
Nhìn thấy sắc mặt của quý nhân tự phụ ngồi trên ghế sofa càng ngày càng đen, Diệp Nam Tinh vô cùng bất đắc dĩ cô đành phải đứng dậy xách nhẹ làn váy cung trang của Quý phi nương nương (cổ phục) lên đi ra mở cửa.
Diệp Nam Tinh xấu hổ cười cười nói: “Em đi ra xem là ai.”
Cô đi tới cửa mở ra, lộ ra sau cánh cửa là một thanh niên mặc áo vàng có tai thỏ, bên chân có rất nhiều hộp đựng đồ ăn lớn nhỏ đều có hết.
Tiểu ca ca ship cơm hộp nói: "Diệp tiểu thư phải không? Đây là cơm hộp mà cô đã đặt ở nhà hàng chúng tôi."
Diệp Nam Tinh lập tức phủ nhận nói: "Cậu giao nhầm người rồi, không phải tôi.”
Nói xong, cô ngay lập tức đóng sầm cửa lại, thật là sớm không đến muộn không đến cố tình lại đến ngay lúc ^nam nhân kia vừa mới bước vào cửa xong. (thì lúc này bọn họ mới mang đến)
Ding Dong… Leng keng........
Diệp Nam Tinh mang vẻ mặt bất đắc dĩ mở cửa, hạ giọng nói: "Cậu mang đi ăn đi, tôi không muốn ăn nữa, yên tâm tôi sẽ đánh giá khen thưởng cho cậu năm sao."
Nhưng tiểu ca giao hàng lại không làm theo lời của cô, anh khó xử nói: “Khó mà làm thế được, cô Diệp mà từ chối thì cũng phải cho chúng tôi biết nguyên nhân vì sao đi!”
"Được rồi, mang vào đi!" Lục Vân Kiêu không biết từ khi nào đã đứng đằng sau Diệp Nam Tinh, ngữ khí không hề có chút độ ấm nói: "Tới phòng khách đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Nói xong hắn xoay người trở lại phòng khách.
Vẻ mặt Diệp Nam Tinh buồn bã cầm lấy cơm hộp giao đến, đối với người giao hàng nói: "Cảm ơn nha."
Sau khi mang đồ ăn đi vào phòng bếp, cô cúi đầu đi về phòng khách, nghĩ cách tý nữa sẽ nói như thế nào về việc đặt cơm hộp bên ngoài.