Chu Niên mở to mắt ngửa đầu tìm kiếm một lúc lâu, cho đến khi đôi mắt thấy nhức mỏi, cũng không thể dựa vào chút ánh sáng lờ mờ tìm được một cọng lông chim. Ông ta đen mặt, nhấn mấy cái liên tiếp vào đầu cuối ở trên cổ tay.
Sau khi nhấn xuống, rất nhanh đã nhìn thấy trong bóng tối có một chấm nhỏ màu đỏ hơi loé lên.
Tần Thanh Vũ hơi nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh sáng màu đỏ nhấp nháy tình cờ xuất hiện ở khoảng trống giữa hai cành cây, móng vuốt lớn của cú mèo bám chặt vào một nhánh cây trong đó, đầu nó ngửa ra sau, trùng hợp dựa vào một nhánh cây khác ở phía trên, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái.
Hiển nhiên con cú mèo này đã ngủ rồi, đôi mắt to nhắm chặt, bộ lông mềm mại phập phồng theo hơi thở của nó, nhìn rất mềm mại, sờ vô cùng êm ái.
Tần Thanh Vũ: “……”
Chẳng trách lúc nãy Chu Niên thổi còi mấy lần cũng không thấy cú mèo, hoá ra nhóc con này ở trên cây ngủ thoải mái như vậy. Năng lực sờ cá* trong thời gian công tác giỏi thật.
*Sờ cá: có thể hiểu là Lâm Lạc ngủ trong lúc làm việc nha mn.
Cũng không biết vì sao, Tần Thanh Vũ đột nhiên cảm thấy tâm trạng bản thân rất tốt. Phí thời gian xem người chủ động chạy tới làm vai hề, cũng coi như một thú vui giải trí. Hắn dù bận vẫn ung dung xoay người lại: “Xem ra cú mèo của tôi đã ngủ rồi. Chú Chu, nếu không thì ông trèo lên trên ôm nó xuống dưới đi?”
“……”Lúc này Chu Niên hoàn toàn không dám lên tiếng, mồ hôi lạnh sau lưng đã sớm thấm ướt quần áo.
Nghe không hiểu tiếng còi, trong thời gian tuần tra đứng gác lại ngủ…… Nếu như bị Tần Thanh Vũ dùng nhược điểm này, nói ông ta quản lý nhóm ác điểu đã lâu, vậy mà lại bồi dưỡng ra một con cú mèo không đủ tiêu chuẩn như vậy, nói không chừng ngày mai ông ta sẽ bị hạ chức.
Ôm hy vọng cuối cùng, Chu Niên lại thổi ra một tiếng còi trong trẻo.
Tất cả những cú mèo trong viện đều cùng quay đầu lại, nhìn về nơi phát ra tiếng còi.
Nhóm cú mèo nhỏ nghiêm túc canh gác lúc này đang nghi hoặc nghiêng đầu.
Tiếng này…… cũng không đúng lắm. Ca tối còn chưa kết thúc mà sao lại thổi còi ăn cơm?
Đây nhất định là một khảo nghiệm.
Nhịn xuống.jpg
Nhóm cú mèo đủ tiêu chuẩn đã trải qua nhiều khóa huấn luyện khác nhau vẫn đứng yên ở vị trí của mình, chỉ có nhóc cú mèo nào đó đang sờ cá trong lúc công tác bỗng giật mình một cái, lập tức tỉnh ngủ.
Nếu nói trắng ra mấy ngày nay, điều duy nhất Lâm Lạc học được ở trong việc huấn luyện nhóm cú mèo là cái gì, vậy nhất định chính là việc cậu đã học được cách phân biệt tiếng còi ăn cơm.
Đến giờ ăn rồi! Đến giờ ăn rồi!
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất!
Cú mèo nhỏ nỗ lực tuyệt đối không nhận thua!
Cho dù vô cùng buồn ngủ, Lâm Lạc vẫn cố gắng tỉnh dậy.
Vô nghĩa! Ngủ sao mà quan trọng hơn ăn cơm được! Thức giấc còn có thể ngủ tiếp, nhưng nếu đi chậm sẽ không còn gì ăn!
Lâm Lạc quay đầu xác định phương hướng, vỗ cánh từ trên nhánh cây bay lên.
Cú mèo giống như mới được tiêm máu gà, bay khỏi nhánh cây, chờ nó hoàn toàn mở rộng đôi cánh, lúc này Tần Thanh Vũ mới phát hiện hoá ra con cú mèo nhìn mềm mại như thú bông này lại có một đôi cánh dài như vậy.
Nhìn cũng không phải là cú mèo con, làm sao mà đứng gác buổi tối còn ngủ quên nữa. Truyện được đăng độc quyền tại TRUYỆN HD
Thấy tiếng còi của bản thân có hiệu quả, sắc mặt Chu Niên vui vẻ hơn, nhưng không đợi ông ta cao hứng, đã thấy con cú nhỏ dường như xác định được phương hướng, bay thẳng về phía xa mà không hề quay đầu lại.
Tần Thanh Vũ: “?”
Chu Niên bị hắn cười muốn xù lông, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, lại thổi thêm một tiếng còi nữa.
“?”Nhóc cú mèo đang tích cực bay đến địa điểm ăn cơm hơi khựng lại, nó ở trên không trung quay đầu một chút, nghi hoặc khống chế cánh xoay người lại.
Không nghe lầm chứ, sao tiếng còi lại phát ra từ dưới gốc cây. Chẳng lẽ là chủ nhân muốn mở một cái bếp nhỏ cho cậu?
Trong lòng Lâm Lạc mang theo suy nghĩ như vậy, quay đầu một lần nữa bay trở về ngọn cây. Cậu còn chưa kịp ổn định thân hình, đã nóng lòng nhìn xuống.
Dưới gốc cây không có gì cả, không có bàn nhỏ ăn cơm cũng không có thịt, chỉ có ba nhân loại thân hình cao lớn đang ngẩng đầu nhìn cậu.
Lâm Lạc: “?”
Chu Niên gần như bị con cú mèo ngốc trước mắt này làm tức chết rồi, lúc này ông ta không hề nghĩ việc chọc tức Tần Thanh Vũ nữa, chỉ nghĩ làm sao để bản thân thoát khỏi chuyện này.