Kỳ Lãng lái moto chở hai người đi dọc theo bờ biển lộng gió, cảm giác gió biển phả vào mặt rất dễ chịu.
Bạch Hòa cứ như nhân bánh quy, bị hai người họ ép sát vào trong. Ngôn Dịch ngồi phía sau vững vàng ôm eo cô, cho dù Kỳ Lãng đi nhanh cỡ nào thì cô cũng không cảm thấy sợ, bởi vì sau lưng có cảm giác cực kỳ an toàn.
Nửa tiếng sau, xe máy dừng ở cửa quán ăn đêm của Bạch Hâm Thành.
Đường Hân và Bạch Hâm Thành nhận được điện thoại nôn nóng chờ ở ven đường. Ngôn Dịch vừa xuống xe, ba mẹ đã lôi kéo anh nói: “A Nhất, thành tích hoàn toàn không quan trọng, thật đó, cháu sống tốt mới là điều quan trọng nhất. Cứ yên tâm đi, dù thi kém cũng không sao, cô chú chỉ mong mai sau cháu sống bình an, không thì học lại một năm cũng được, cô chú tin chắc có công mài sắt có ngày nên kim. Chúng ta đã nỗ lực như thế, chắc chắn sẽ gặt hái được thành quả tốt. A Nhất đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Bạch Hòa níu vai Kỳ Lãng, nhảy từ trên xe xuống: “Ba mẹ, hai người đừng vây quanh cậu ấy nói dông nói dài làm gì, chẳng qua di động hết pin nên cậu ấy mới tắt máy.”
“Thế thì... Tại sao cháu chạy ra bờ biển một mình?” Lúc này mắt Đường Hân vẫn đỏ ửng: “Chắc chắn là do trong lòng có việc cần suy nghĩ.”
Ngôn Dịch cúi gập người xin lỗi Đường Hân và Bạch Hâm Thành: “Cô, chú, cháu xin lỗi, đã khiến hai người phải lo lắng rồi.”
“Ôi trời, thằng bé này...”
Anh bỗng nhiên khom lưng khiến hai vợ chồng trở tay không kịp, họ biết anh hay nghĩ ngợi nhiều. Cho dù hai người họ nỗ lực trao cho anh tình thương của ba và mẹ nhưng những kí ức thời thơ ấu ăn nhờ ở đậu rất khó khiến anh có thể buông lỏng tâm thái.
“Cũng đâu phải người ngoài với nhau, cần gì phải giữ phép tắc như thế.”
Bạch Hâm Thành cũng nói: “A Nhất à, cô chú thật lòng xem cháu như con trai ruột mà đối đãi.”
“Đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, đi vào trong ngồi điều hòa đi, con nóng quá.” Bạch Hòa kéo cổ áo thun.
“Vào trong đi, điều hòa đang mở rồi đấy.” Đường Hân cầm quạt quạt mát cho Bạch Hòa: “Để ba con chuẩn bị cho mấy đứa ít đồ ăn khuya, một bàn đầu thỏ cay lớn nhé.”
Kỳ Lãng cầm mũ bảo hiểm, nói: “Cô, chú, cả nhà cứ ăn trước đi, cháu về nhà đây ạ.”
“Kỳ Lãng cũng vào ăn chút gì đó đã.” Bạch Hâm Thành mời: “Cháu cũng bận bịu suốt cả buổi tối nay rồi, cháu đã giúp cô chú tìm Ngôn Dịch về.”
“Không được đâu ạ, cháu còn chút việc...”
Chưa nói xong, Kỳ Lãng cúi đầu, nhìn thấy Bạch Hòa nắm cổ tay anh ấy.
Da thịt lòng bàn tay mềm mại làm sao.
“Nói gì mà cả nhà.” Cô trêu ghẹo nhìn anh ấy, nhỏ giọng nói: “Từ bao giờ anh xem mình như người ngoài thế? Trước kia anh đâu có vậy.”
Kỳ Lãng mỉm cười hơi miễn cưỡng.
Bạch Hòa cảm nhận được anh ấy có đôi điều tâm sự.
“Đi thôi, anh thích ăn thỏ nhất mà.” Cô lôi kéo anh ấy cùng vào bàn.
Ngôn Dịch quay đầu liếc bọn họ một cái, ánh mắt dính ở bàn tay nắm chặt tay Kỳ Lãng của cô.
Trong phòng, Bạch Hâm Thành bưng thỏ hầm ớt cay thơm ngào ngạt lên bàn, Bạch Hòa dẫn đầu đứng dậy, gắp cho Kỳ Lãng một miếng thịt thỏ tươi ngon. Kỳ Lãng cong môi mỉm cười, anh ấy nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngôn Dịch nhưng Ngôn Dịch làm như không trông thấy, anh gắp thịt vào bát cho Bạch Hòa.
Đường Hân và Bạch Hâm Thành chọc khuỷu tay vào người nhau: “Em hỏi đi.”
“Hay anh hỏi đi, anh là ba... Anh hỏi.”
Bạch Hâm Thành xoa tay, nói: “A Nhất.”
Ngôn Dịch đáp: “Cô chú muốn hỏi điểm của cháu à?”
“À thì, không sao đâu Ngôn Dịch, nếu cháu không muốn nói cũng không sao cả.” Đường Hân vội an ủi: “Điểm số không quan trọng, không vào được trường top cũng không sao. Cô chú chỉ mong Tiểu Bách Hợp đậu được trường tuyến hai là đã mừng rồi.”
Bạch Hâm Thành vội kéo tay bà, kề sát vào lỗ tai bà thì thầm: “Trường tuyến hai cái gì, tuyến hai mà nghĩ quẩn trong lòng ra bờ biển đi dạo à? A Nhất nhà chúng ta đâu phải học sinh khá giỏi, anh cảm thấy có lẽ thằng bé không đậu trường tuyến hai.”
Đường Hân cảm thấy ông nói cũng có lý, nếu bình thường đặt nặng thành tích, thi được trường tuyến hai thì mới bực bội. Nhưng cái thành tích lên xuống bất chợt của Ngôn Dịch, không nói trước được.
“Chẳng lẽ... Tuyến ba?” Đường Hân không xác định hỏi: “Tuyến ba thì tuyến ba, có sao đâu, chẳng qua học phí đắt chút thôi à? Nhà chúng ta vẫn gánh được.”
Ngôn Dịch lắc đầu: “Cô chú, hai người hiểu lầm rồi.”
Vẻ mặt Đường Hân và Bạch Hâm Thành hơi cứng lại, ánh mắt hoàn toàn hoảng loạn: “Ôi, chẳng lẽ... Ngay cả trường tuyến ba cũng không đậu?”
Bạch Hòa cũng rất lo lắng, cả chặng đường về, Ngôn Dịch không giải thích câu nào, anh ngồi trên xem máy và dựa đầu vào lưng cô.
Có vẻ thật sự không vui.
“Ba mẹ, Ngôn Dịch chắc chắn sẽ không học trường tuyến ba. Cậu ấy muốn học y, chắc chắn sẽ chọn học lại.”
“Tuyến ba không có ngành y à?” Bạch Hâm Thành hỏi.
“Con không biết, chắc có nhưng ít thôi. Hơn nữa học ngành y cần phải có thành tích.” Bạch Hòa thở dài.
Kỳ Lãng bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngôn Dịch một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng. Anh ấy thờ ơ nói: “Ngôn Dịch, giả vờ đủ rồi đó, nếu hôm nay điểm của cậu không hơn 600 thì Kỳ Lãng anh sẽ trồng cây chuối ra ngoài.”
Anh ấy nắm rõ trình độ Ngôn Dịch như lòng bàn tay, lần thi Toán Olympic ở cấp hai, anh là người cùng với anh ấy đoạt huy chương vàng cả nước dành cho thiếu niên.
Thậm chí điểm của bọn họ không phân cao thấp.
Cái đứa có thể cạnh tranh không phân thắng bại với anh ấy sao có thể không đậu vào trường top được chứ? Chắc chắn anh đang giả vờ.
Ngôn Dịch nói với hai vợ chồng chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Cô, chú, cháu thi được 729 điểm.”
“Hả?” Đường Hân má to miệng.
Bạch Hâm Thành há miệng to hơn cả bà: “???”
Bạch Hòa không tin nổi nhìn Ngôn Dịch: “Cái gì thế? 729 là cái quỷ gì?”
Ngôn Dịch bình tĩnh giải thích: “Toán lý max điểm nhưng văn và tiếng anh bị trừ một ít.”
“Không đúng, thật hay giả thế?” Đường Hân không tin nổi: “A Nhất, cháu... Từ trước giờ cháu chưa từng thi đạt điểm cao như thế, có phải đã bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi không?”
Bạch Hòa sụp đổ ôm đầu: “Không! A Nhất mau bình thường lại đi!”
Đúng lúc này, Bạch Hâm Thành nhận được tin báo từ chủ nhiệm ban tự nhiên của Ngôn Dịch, ông đứng dậy nhận điện thoại: “Là tôi, tôi là chú của Ngôn Dịch, cũng là người giám hộ của thằng bé.”
“Cái gì? Thủ khoa ban tự nhiên? Thủ khoa ban tự nhiên là Ngôn Dịch nhà chúng tôi?”
Đường Hân và Bạch Hòa ôm nhau hét toáng lên.
“Cảm ơn thầy Tống đã dốc lòng bồi dưỡng, kèm cặp cháu nó suốt ba năm nay! Cảm ơn rất nhiều, hôm khác tôi sẽ dẫn Ngôn Dịch đến nhà thầy cảm ơn công sức thầy bỏ ra.”
Bạch Hâm Thành cúp máy, trong mắt ông không giấu nổi hào hứng và niềm vui: “Thầy Tống nói, khối khoa học tự nhiên năm nay, đặc biệt là đề toán rất khó, cực kỳ bẫy học sinh, nhưng A Nhất nhà chúng ta môn toán và lý đều được điểm tối đa, cả tỉnh chỉ có mình thằng bé được trọn điểm!”
“Trời ơi, A Nhất nhà chúng ta lên báo!”
“Hôm nay làm thêm mấy món nữa đi!” Bạch Hâm Thành đi đi lại lại: “Để chú làm thêm cho mấy đứa đồ ăn ngon, khao thủ khoa ban tự nhiên nhà chúng ta!”
Đường Hân cũng đứng dậy: “Để cô lấy chút rượu mơ, tối nay cần phải ăn mừng ra trò!”
Hai ông bà ra khỏi phòng, trên đường gặp ai cũng khoe A Nhất nhà chúng tôi là thủ khoa ban tự nhiên, quá hãnh diện, điểm Bạch Hòa cũng ổn.
Mọi người nhao nhao chúc mừng, nói bọn họ hết khổ, không uổng công vất vả nhiều năm nuôi nấng hai đứa nhỏ, về sau cả hai chị em đều có tương lai sáng lạn, mai sau bọn họ hưởng phúc.
Đường Hân và Bạch Hâm Thành cười không ngậm được miệng.