Bộ Ba Khó Đoán

Chương 39: Không nên cãi nhau vì người không liên quan

Kỳ Lãng sẽ giữ khoảng cách, đây cũng là nguyên nhân Bạch Hòa vẫn không dám tỏ tình.

Cô sợ nói ra ngay cả bạn tốt cũng không thể làm nữa.

Cậu tiếp tục nói: "Là ai luôn lấy danh nghĩa bạn tốt, không ngừng muốn thân cận với cậu ta, thậm chí còn làm ra một số chuyện... có lẽ người ta sẽ không nguyện ý làm như vậy, ví dụ như nhân lúc người ta ngủ say, đến gần người ta. Nếu cậu đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ, nếu là lớp trưởng Trần Đắc thừa dịp cậu nằm sấp trên bàn học ngủ thϊếp đi mà hôn cậu, vậy cậu có tức giận không.”

Lời này mang theo một cỗ tức giận, nói ra lại khiến mặt Bạch Hòa đỏ bừng.

Không chỉ mặt, mà đôi mắt của cô cũng hơi đỏ.

Cảm thấy xấu hổ, áy náy, hèn mọn, tức giận... đủ loại cảm xúc phức tạp của thời kỳ trưởng thành đồng loạt dâng lên trong lòng.

"Cậu... cậu và cậu ấy đúng là bạn tốt, còn tức giận thay cho cậu ấy!" Bạch Hòa bước nhanh về phía nhà, không để ý tới cậu nữa.

Ngôn Dịch một cước đá văng hòn đá bên chân, vô cùng buồn bực.

Bạch Hòa về đến nhà đã hơn mười một giờ, Kỳ Lãng đã rời giường, vừa từ nhà vệ sinh ra, anh chỉ mặc quần đùi đối mặt với Bạch Hòa đang thay giày.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Bạch Hòa dừng lại trên cơ ngực căng phồng của anh.

Kỳ Lãng: "Nhắm mắt.”

Cô gái nhỏ lập tức lấy tay che mắt.

Kỳ Lãng giả vờ không có việc gì vào phòng Ngôn Dịch, khi trở ra đã thay quần dài, thờ ơ hỏi: "Ngôn Dịch đâu?”

"Không biết, có thể đã chết rồi." Bạch Hòa khó chịu nói.

Kỳ Lãng lại nở nụ cười, bưng cốc nước vịt vàng nhỏ của cô lên, đi đến bên bình nước lấy nước: "Hiếm có nha, tên nhóc kia không phải là em trai bảo bối trên đầu quả tim của cậu sao, bây giờ lại nói lời chán ghét như vậy.”

"Từ bây giờ sẽ không phải nữa! Ngôn Dịch là đồ đáng ghét." Bạch Hòa tức giận nói, "Từ hôm nay trở đi, tôi quyết định ghét cậu ấy!”

Kỳ Lãng ngửa đầu uống nước, yết hầu khẽ động: "Hai người cãi nhau?”

"Cậu ấy nói tôi không phải nữ sinh tốt, còn đùa giỡn lưu manh.”

"Cậu đã đùa giỡn lưu manh gì với cậu ta sao?”

"Tôi..." Gương mặt Bạch Hòa nóng lên: "Không, không có gì.”

Kỳ Lãng cười gian xảo: "Dáng người Ngôn Dịch cũng không tệ, nếu tôi là con gái, tôi cũng sẽ giở trò lưu manh với cậu ta, mỗi ngày đều chơi đùa, ha ha ha.”

"...”

"Nhưng nếu biết cậu muốn động tay động chân với mình, không biết trong lòng tên nhóc kia vui vẻ đến mức nào nữa, còn có thể tức giận với cậu sao?" Anh nói.

"Cậu ấy còn lâu, cậu ấy không biết đã chán ghét tôi đến mức nào!" Bạch Hòa không được tự nhiên nói: "Cậu ở lại ăn cơm trưa không?”

"Không được." Kỳ Lãng đi giày thể thao đi tới cửa, "Tí nữa đã hẹn mấy người bạn đi chơi bi-a, tối sẽ quay về ăn cơm.”

"À, được, vậy tối nay bọn tôi sẽ chờ cậu.” Sau khi Kỳ Lãng rời đi, Bạch Hòa vào bếp vo gạo nấu cơm, không lâu sau nghe thấy tiếng cửa chống trộm mở ra, cô biết Ngôn Dịch đã trở lại.

Cô không đi ra ngoài, cũng không gọi cậu.

Khi Ngôn Dịch vào cửa thấy không thấy giày Nike ngoài cửa thì chủ động mở miệng: "Kỳ Lãng đi rồi?”

Trong phòng bếp, Bạch Hòa không trả lời.

Ngôn Dịch xách theo thịt bò, hành lá và cà rốt vào phòng bếp, cậu rửa sạch thịt bò trước, sau đó rút thớt ra, dùng dao cắt thành miếng nhỏ.

"Ăn thịt bò kho, hay là thịt bò hầm củ cải?" Cậu hỏi cô.

"Tùy cậu." Cô tức giận đáp.

"Cậu muốn ăn cái gì?”

"Nói tùy cậu, nghe không hiểu sao." Bạch Hòa rõ ràng mang theo lửa giận.

Thật ra cô không nên nổi giận với Ngôn Dịch, nhưng lời nói vừa rồi của cậu đã khiến lòng tự trọng của Bạch Hòa bị tổn thương, khiến cô cảm thấy mình thật sự rất xấu xa, mượn danh nghĩa bạn tốt... chiếm tiện nghi của Kỳ Lãng.

Bạch Hòa tức giận chính mình, nhưng vì Ngôn Dịch là người thân cận nhất với cô nên cô chỉ có thể sai khiến cậu, coi anh là đối tượng để tức giận.

"Vậy làm thịt bò kho đi." Ngôn Dịch tự mình nói, sau đó cầm cà rốt cắt miếng.

Bạch Hòa vẫn không để ý tới cậu, cô cúi đầu tự mình rửa sạch miếng thịt bò, dường như quyết tâm muốn chiến tranh lạnh với cậu.

Ngôn Dịch dùng dao nhỏ thuần thục cắt cà rốt, nhìn lưỡi dao sắc bén, anh hơi dừng lại một chút, quyết tâm liều mạng, đột ngột cắt dao vào ngón áp út.

Ngay sau đó, thiếu niên khẽ kêu một tiếng.

Bạch Hòa quay đầu, thấy ngón áp út của cậu bị dao cắt một lỗ sâu, máu tươi theo đầu ngón tay chảy xuống.

Cô kinh hô một tiếng, vội vàng rửa tay lau sạch sẽ rồi chạy tới nắm tay Ngôn Dịch: "Sao lại không cẩn thận như vậy!”

"Thất thần.”

"Lúc cắt đồ cậu còn suy nghĩ lung tung cái gì!" Bạch Hòa vội vàng tìm hòm thuốc, lấy băng gạc ra giúp cậu cầm máu, nắm chặt đầu ngón tay cậu.

Chờ máu ngừng chảy, Bạch Hòa lại lấy iodophor ra khử trùng giúp cậu, nhìn lỗ máu sâu như vậy, cô đau lòng nói: "Cắt sâu quá.”

"Ừm.”

"Sao lại cắt trúng ngón áp út?”

Ngôn Dịch thầm nghĩ, bởi vì lát nữa cậu còn phải nấu ăn nên chỉ có thể hy sinh ngón áp út.

"Không biết.”

Bạch Hòa thấy không còn chảy máu thì dùng băng dán bọc kỹ ngón tay, sau đó nghiêm khắc nói với cậu: "Không được dính nước, để tớ nấu cơm.”

"Cậu biết nấu sao?”

"Ừm, cậu có thể ở bên cạnh chỉ huy tớ.”

"Lần trước cậu làm gà xào ớt thiếu chút nữa đốt thủng nồi.”

"Đó là chuyện ngoài ý muốn!”

Ngôn Dịch cúi đầu, nhìn cô gái nắm chặt tay cậu, dùng sức như vậy, cũng vô cùng lo lắng.

Rốt cục trái tim cậu cũng bình tĩnh lại.

"Rốt cuộc vừa nãy cậu đang nghĩ gì?" Bạch Hòa hỏi cậu: "Cậu là đầu bếp giỏi, sao lại cắt vào tay được.”

"Tớ đang nghĩ, cậu không để ý tới tớ.”

Bạch Hòa tức giận liếc nhìn cậu, cậu lộ ra biểu cảm uất ức của chó con."Sáng sớm nay cậu cũng không để ý tới tớ." Bạch Hòa bĩu môi: "Nói chuyện với cậu, cậu cũng không lên tiếng, sao lại tiêu chuẩn kép như vậy.”

"Tớ trả lời rồi, nhưng do cậu không nghe thấy.”

"Cậu trả lời lúc nào!”

"Trả lời ở trong lòng.”

"...”

Bạch Hòa cuối cùng vẫn bị cậu chọc cười, Ngôn Dịch nắm tay cô: "Bạch Hòa, chúng ta không nên cãi nhau vì người không liên quan.”

"Kỳ Lãng là người không liên quan sao?”

"Đối với chúng ta thì là vậy.”

Bạch Hòa thu mắt, nghĩ đến cô và Ngôn Dịch... tựa như thỏ con lớn lên trong một tổ, bất kỳ người nào khác đều không đáng để hai người mâu thuẫn với nhau.

"Được." Cô gật đầu đồng ý, sau đó đi vào bếp bận rộn, cô không để Ngôn Dịch nấu ăn nữa mà bảo cậu chỉ huy cô đến làm những việc này.

Ngôn Dịch nhìn bóng dáng bận rộn của cô gái nhỏ, khát vọng tràn ngập trong mắt.

Thật ra những lời nói làm tổn thương vừa rồi mà cậu nói với cô là lời cậu tự nói cho mình nghe.

Cậu mới là người mượn danh nghĩa chị em, hết lần này tới không khác không có nguyên tắc tới gần cô.