Bộ Ba Khó Đoán

Chương 35: Một tay là có thể...

Bạch Hòa mặc một bộ quần áo hai dây mỏng màu bạc hà xanh tươi nhẹ nhàng khoan khoái, cả người nóng bừng bước ra: "Ngôn Dịch, tớ tắm xong rồi, đến lượt cậu đó.”

Cô lười biếng đẩy cửa đi vào phòng của Ngôn Dịch, lau tóc ướt đi về phía phòng của mình.

Mở được một nửa, Bạch Hòa cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy thiếu niên mặc áo ba lỗ đen đang dựa vào giường của Ngôn Dịch, tay cầm một quyển tạp chí bóng rổ xem.

"Hi." Anh không ngẩng đầu lên chào hỏi.

Bạch Hòa trợn to mắt không thể tin, cô thậm chí còn dụi mắt, cảm thấy mình đã gặp ảo giác.

Dáng người của Kỳ Lãng cường tráng hơn Ngôn Dịch một chút, áo ba lỗ màu đen dính chặt vào cơ ngực hơi lồi, thoạt nhìn còn lớn hơn cô một chút, xương quay xanh cũng rất rõ ràng, dưới ánh đèn vàng ấm, làn da căng mịn, có cảm giác như ngày hè đang tới.

Bạch Hòa sững sờ đứng ở cửa.

Mãi đến khi Kỳ Lãng ngước mắt đối mặt với cô, đôi mắt đen như sao như sương nhẹ ngả ngớn quét qua thân hình bé nhỏ của cô.

Bạch Hòa lập tức cảm thấy cái áo hai dây rộng thùng thình màu bạc hà trên người mình cũng trở nên chật trội, quần đùi cũng cũng bó, toàn thân đều căng chặt... chặt tới mức như có sợi dây thừng đang buộc chặt cô.

Khóe môi Kỳ Lãng nhếch lên: "Ngẩn người cái gì?”

Bạch Hòa hét lên một tiếng, trốn về phòng rồi dùng sức đóng cửa lại, cô luống cuống tay chân lấy một cái khăn lụa trắng từ trong ngăn kéo ra, che kín vết sẹo dữ tợn trên cổ.

Ngôn Dịch đẩy cửa vào phòng, thấy Kỳ Lãng ngồi trên giường mình, mặc quần đùi lôi thôi lếch thếch, còn làm ra vẻ hết sức bình thường như đang ở phòng của mình.

Cậu cau mày: "Đi tắm.”

"Ở nhà đã tắm rồi." Kỳ Lãng thoải mái nằm xuống, "Giường của cậu không có đệm à? Cứng quá.”

"A Dịch thích ngủ cứng, cha mẹ vốn định mua đệm cho cậu ấy nhưng cậu ấy ngủ không quen." Bạch Hòa ở cách một vách ngăn giải thích.

"Tên nhóc này...”

Kỳ Lãng không biết nên nói cậu thế nào nữa, rõ ràng có thể khiến mình thoải mái hơn một chút nhưng lại sống cuộc sống như một tu sĩ khổ hạnh.

Có đôi khi, Kỳ Lãng thậm chí còn cảm thấy tâm lý của cậu có chút biếи ŧɦái, không ai giống như cậu, thích cảm giác đau đớn và kiềm chế...

Ngôn Dịch ghét bỏ nói: "Giường tôi chỉ như vậy, ngủ không quen thì có thể cút.”

"Đây là đạo đãi khách của cậu sao?" Kỳ Lãng cười lạnh, không hề có ý rời đi.

Ngôn Dịch mặc kệ anh, cậu nói với Bạch Hòa: "Đêm nay cậu ta muốn ngủ ở đây.”

"Tớ biết rồi." Bạch Hòa đỏ mặt, soi gương chỉnh lại khăng cổ, đảm bảo không để lộ vết sẹo, sau đó cô mới không tự tiên mà đi tới, "Cậu ấy thích ngủ với cậu đó, không cho cậu đi nhà cậu ấy thì cậu ấy lại tới đây.”

"Cậu ta không phải vì tớ mà tới đây.”

Kỳ Lãng không chút giấu giếm mục đích của mình, anh thẳng thắn nói: "Trong nhà không có người lớn, chỉ có hai người các cậu, tôi không yên lòng.”

Bạch Hòa cho rằng anh không yên lòng về an toàn của hai người bọn họ, cô cười nói: "Không ngờ con người cậu lại tốt như vậy.”

Bởi vì Kỳ Lãng là người lớn tuổi nhất trong ba người bọn họ nên anh vẫn luôn đối xử với Bạch Hòa và Ngôn Dịch như em gái và em trai của mình.

Có một lần, chính miệng anh đã nói, tuy trong nhà anh anh em chị gái, em họ anh họ đếm không hết, nhưng anh chỉ nhận hai người bọn họ là người thân.

Bạch Hòa không suy nghĩ nhiều, nhưng Ngôn Dịch thì biết Kỳ Lãng không yên tâm về điều gì.

Có đôi khi cậu cảm thấy Kỳ Lãng có chút bá đạo, không thích cô, nhưng nhất định phải chiếm... ngăn cản tình cảm của cậu.

Ngôn Dịch lạnh nhạt nói: "Giường nhỏ như vậy, cậu qua ghế sô pha ngủ đi.”

"Sô pha không ngủ được." Kỳ Lãng ra vẻ đương nhiên nói, "Tôi là người vô cùng kén chọn, nếu không cậu qua ghế sofa ngủ đi, tôi ngủ trên giường.”

"Cậu không biết xấu hổ à?”

Mặc kệ cậu nói thế nào, Kỳ Lãng vẫn chiếm lấy giường đơn, không ngường vị trí cho cậu.

Ngôn Dịch lười quan tâm anh, cậu đi tắm trước.

Cậu vừa đi, Kỳ Lãng lập tức vẫy tay với Bạch Hòa: "Tới đây, tớ có trò chơi mới.”

Bạch Hòa nhảy lên giường như một con mèo con, hai chân xếp bằng ngồi bên cạnh anh, Kỳ Lãng lấy máy chơi game ra, ấn vào trong trò chơi: "Phó bản mới mở, tôi cũng vừa đăng ký, tôi nghĩ hẳn cậu sẽ thích kiểu này.”

"Là kiểu sinh tồn nào?”

"Ừ, trước tiên chặt cây đập đá, sau đó đi ăn cắp nhà người khác." Kỳ Lãng đưa máy chơi game bằng tay cho cô.

Bạch Hòa chơi một lúc rồi nói với anh: "Chơi một mình không thú vị, hai người cùng chơi mới vui.”

"Tôi chỉ mang một máy tói đây, lần sau tới nhà tôi thì cùng nhau chơi.”

Bạch Hòa dứt khoát ngồi bên cạnh, xem anh chơi trò chơi.

Trên người Kỳ Lãng có mùi chanh thanh mát, rất dễ chịu, là cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái của mùa hè.

Cô có chút căng thẳng đặt cằm lên vai anh, anh không chỉ không để ý mà ngược lại còn hạ thấp vai, khiến cô dựa vào thoải mái hơn.

"Trò chơi này có thể chơi hai người, tương tự như game online, chúng ta có thể xây một ngôi nhà trong game, chờ đến khi phát triển là có thể phá nhà của người khác.”

"Nghe rất thú vị!”

"Tôi biết cậu sẽ thích, lần sau tới nhà tôi, chúng tôi sẽ xây dựng lại căn cứ.”

"Được.”

"Lại nói, đã lâu chúng ta không ngủ cùng nhau, lần gần nhất là lúc tiểu học." Kỳ Lãng vừa chơi trò chơi, vừa nói chuyện phiếm với cô.

"Mọi người đều trưởng thành rồi." Bạch Hòa nói.

"Vẫn ổn mà, cũng chưa quá trưởng thành." Ánh mắt anh dời xuống, liếc nhìn bộ ngực nhỏ nhắn của cô, đường nét đẹp đẽ, một tay là có thể...

Anh rất thích kích cỡ này.

Dừng, nghĩ cái gì thế này.

Kỳ Lãng kiềm chế dời tầm mắt đi, mà cô gái bên cạnh hoàn toàn không phòng bị, hết sức chuyên chú nhìn anh chơi trò chơi, hai người gần như dính sát vào nhau, thân mật khăng khít.

"Phong cảnh trong trò chơi này khá đẹp.”

"Rất cổ xưa." Kỳ Lãng ngửi được mùi hương hoa sữa tắm trên người cô, cổ họng anh hơi khô, cảm thấy có chút nôn nóng.

Ngôn Dịch tắm rửa xong trở về thấy hai người đang ngồi cùng một chỗ, cậu nhíu mày kéo cô xuống giường, đẩy về phòng của mình: "Tới giờ đi ngủ rồi.”

"Tớ muốn xem Kỳ Lãng chơi game cơ." Bạch Hòa lưu luyến quay đầu lại.