Bạch Hòa mở to mắt, trái tim đập loạn nhịp...
Tô Tiểu Kinh ôm đầu kêu lên: "Mẹ nó! Cậu hối hận! Cậu vậy mà lại hối hận! Cậu từ bỏ bạch nguyệt quang, cậu chọn... cậu đã chọn Bạch Hòa! Đây là tình yêu tuyệt đẹp cả hai đều hướng về phía nhau!!!”
Kỳ Lãng nhìn Bạch Hòa, không chút để ý nói: "Nếu cậu ấy thực sự thích tôi như trong kịch bản, tôi ngốc mới không hối hận, tôi không ngu.”
Tô Tiểu Kinh hoàn toàn bị kích động, liên tục nhảy mắt với Bạch Hòa: "Trời ơi trời ơi trời ơi! Đây là cơ hội tuyệt vời để tỏ tình đó!!”
Bạch Hòa bối rối không biết phải làm gì, dưới bàn, bàn tay cô nắm chặt chiếc váy nhỏ tạo nhành những nếp nhăn, cô không chắc anh nói thật hay đang đùa.
Ngôn Dịch lập tức ngắt lời họ: "Cho nên chị tôi không chọn tôi.”
Một dáng vẻ hiếm thấy... mang theo một chút làm nũng.
Bạch Hòa thấy cậu như vậy thì cảm thấy rất đáng yêu, cô cười nhéo nhéo mặt cậu: "Không chọn cậu thì sao.”
"Tớ thích cậu như vậy mà, đau lòng quá.”
"Được rồi, đừng buồn nữa, mau đi thôi." Cô đứng dậy, vươn vai nói, "Bụng tớ đói tới mức dán vào lưng rồi, chúng ta đi ăn đi.”
"Muốn ăn gì?" Ngôn Dịch cười nắm lấy cổ tay cô.
"Ăn thịt nướng!”
"Tối nay tôi có hẹn với bạn nên không thể đi ăn cùng mọi người." Lý Huân một lần nữa thêm tất cả mọi người vào weixin của mình, "Rất vui được gặp mọi người, nhất là Hoa Ly Nhỏ.”
Nói xong, cô ấy ôm Bạch Hòa một cái, Bạch Hòa cũng rất luyến tiếc cô ấy: "Sau này thường xuyên liên lạc, cùng nhau đi chơi nhé.”
"Được! Tất nhiên." Cô ấy nói nhẹ nhàng vào tai cô, "Yên tâm, tớ sẽ không cướp người mà cậu thích, trong kịch bản sẽ không, mà trong thực tế, càng không.”
Bạch Hòa bất ngờ khi nghe thấy điều này, cô vô cùng cảm động , cô nhanh chóng nói nhỏ: "Thực ra... không sao, vì cậu ấy cũng không thích tớ.”
"Cậu ấy sẽ hối hận thôi." Lý Huân cười, "Cậu ấy hoàn toàn không biết mình muốn gì, chờ khi cậu ấy nhận ra sẽ biết mình đã bỏ lỡ điều gì.”
"Ôi, hai người này thì thầm cái gì thế?" Tô Tiểu Kinh tò mò hỏi.
"Không có gì." Bạch Hòa quay lại bên cạnh Tô Tiểu Kinh, nắm chặt tay cô ấy.
Lý Huân đến trước mặt Kỳ Lãng, thoải mái nói: "Tôi cảm thấy hai chúng ta làm bạn thì phù hợp hơn.”
Kỳ Lãng cười, thoải mái nói: "Tôi cũng nghĩ vậy.”
---
Tam giác tình yêu có tính ổn định, là một vũ trụ không thể phá vỡ.
Lý Huân chủ động rời khỏi vòng tròn tình yêu, không tới nửa giờ, Ngôn Dịch đã trở lại là Ngôn Dịch như trước.
Những lời hứa về việc giúp Bạch Hòa theo đuổi Kỳ Lãng trước đó, giống như việc con gái lấy chồng về nhà mẹ đẻ, chỉ sau một ngày đã bị thu hồi.
Khi ăn thịt nướng, cậu chiếm chỗ ngồi cạnh Bạch Hòa, ngăn cô ngồi cạnh Kỳ Lãng.
Khi Bạch Hòa chủ động gắp thức ăn cho Kỳ Lãng, đĩa của cậu lại đưa tới trước, lấy đồ ăn mà cô nướng cho Kỳ Lãng đi:
"Cảm ơn chị gái.”
"À... không cần khách sáo."
Kỳ Lãng nhìn Ngôn Dịch một cách ghét bỏ, cảm thấy tên nhóc dài dòng phiền toái đã quay trở lại.
Ngôn Dịch không để ý tới ánh mắt của anh, cậu tập trung quan sát Bạch Hòa.
Ngược lại, Kỳ Lãng lại chủ động nướng thịt bò cho Bạch Hòa, Bạch Hòa để miếng thịt bò này đến cuối, không nỡ ăn nó, mỗi lần chỉ nhai từng miếng nhỏ.
Ngay cả anh họ cũng nhận ra mạch nước ngầm ẩn bên dưới quan hệ của ba người, anh ta nhỏ giọng hỏi Tô Tiểu Kinh: "Ba người này có quan hệ gì vậy?”
"Anh trai và em gái, chị gái và em trai." Tô Tiểu Kinh so sánh khá chính xác.
Anh họ không hiểu: "Hả?”
"Cụ thể mà nói, trong kịch bản vừa rồi có quan hệ gì thì trong hiện thực cũng là quan hệ đó.”
"Mẹ nó!" Anh họ mở to mắt, thậm chí ngạc nhiên tới mức dùng giọng Đông Bắc, "Vậy ba người kia có biết không?”
Tô Tiểu Kinh nhấn mạnh: "Người ở giữa không biết, người ở đỉnh của chuỗi thức ăn có vẻ như cũng không biết, chỉ có người ở cuối cùng... lại là người hiểu rõ nhất."
Bạch Hòa thấy hai anh em họ thì thầm liền hỏi: "Hai người đang nói gì mà không thể nói cho chúng tôi nghe sao?”
"Bọn tớ đang nói về sự kiện hôm trước tại hội chợ manga, lúc có người ngoài, ba người rất đoàn kết, nhưng khi chỉ có ba người lại mâu thuẫn không ngừng.”
Bạch Hòa cũng chú ý đến vấn đề này, cô nói: "Tớ chưa từng xảy ra mâu thuẫn với họ, chỉ có Ngôn Dịch và Kỳ Lãng không hòa hợp.”
"Như vậy không hợp lý, đã là bạn nhiều năm như vậy mà.”
Kỳ Lãng cười lạnh nói: "Với tính cách khó ưa của tên nhóc này, ngoại trừ tôi và Hoa Ly Nhỏ, cậu ta không có bạn bè nào cả, mỗi ngày như một tấm băng dính, không thể bỏ được.”
Ngôn Dịch không chịu thua, đáp trả: "Tôi đi theo chị tôi là đương nhiên, là người nào đó mặt dày không ngừng đòi chúng tôi chơi cùng.”
"Khi cậu chưa tới nhà Bạch Hòa, tôi đã biết cậu ấy, lúc ấy... nếu không phải thấy cậu không có cha, người thân lại không cần trông cũng khá đáng thương, thì với tính cách này của cậu ai thèm quan tâm tới cậu chứ.”
"Cho dù người thân của tôi không cần tôi nhưng vẫn hơn người thân sài lang hổ báo của một số người nào đó, hận không thể gϊếŧ chết người nào đó.”
"Nói cái gì thế!”
Kỳ Lãng đập đũa xuống bàn, Ngôn Dịch đứng lên ngay lập tức: "Cứ nói đấy thì sao.”
Nhìn thấy hai người có vẻ muốn lật bàn đánh nhau, Bạch Hòa vội vàng giữ họ lại, mạnh mẽ ấn hai người trở về chỗ ngồi: "Trước đó không phải chúng ta đã nói rồi sao, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng không được phơi bày nhược điểm của nhau chứ!”
Ngôn Dịch uất ức lẩm bẩm: "Là cậu ta nói trước.”
Kỳ Lãng đặt tay lên bàn, hất cằm lên, kiêu căng nói: "Ông đây nói đó thì sao.”
"Kỳ Lãng!”
Nhìn thấy Bạch Hòa có chút tức giận, Kỳ Lãng mới kìm cơn giận trong lòng lại, không nói nhiều nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Anh họ và Tô Tiểu Kinh nhanh chóng nói vài lời vui vẻ để làm dịu không khí, giống như cặp đôi hài miền Đông Bắc, không mất nhiều thời gian, Kỳ Lãng và Ngôn Dịch đã nói chuyện lại với nhau, cùng bàn luận về trận đấu bóng rổ NBA gần đây như thể cuộc cãi vã vừa rồi không tồn tại.
Dẫu có cãi nhau, dẫu có gây rối, ba người học sẽ không bao giờ ghi thù.
Những người bạn tốt nhất, nên là như vậy.